CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 117

Giờ đây tôi là tất cả những gì còn lại với cậu. Tôi, người bạn lâu năm, gần

như một người anh em của cậu. Chúng tôi lớn lên bên nhau trong suốt
những năm tháng đầu đời, ngồi sát cạnh nhau trong lớp học, chia sẻ với
nhau những trò chơi, những trò nghịch ngợm và cả đồ ăn. Tôi là cả gia đình
của cậu ấy. Nụ cười tin tưởng và trìu mến của cậu khiến tôi không hề nghi
ngờ điều đó.

Cha hắng giọng đế che giấu sự ngượng ngùng và tuyên bố.
“Henry sẽ ở với chúng ta vài hôm, James. Cậu ấy sẽ ở phòng cũ của

Elizabeth. Có vài thùng quần áo cũ của em con đang chiếm chỗ một cách vô
lí trong đó và giờ cần phải mang chúng lên gác xép. Cha đã từ bỏ việc bảo
con bé đến lấy.”

Tôi vui vẻ đồng ý. Để tránh thể hiện nỗi xúc động, cha hỏi bằng giọng vui

đùa.

“Uống chút brandy nhé, các cậu ấm? Không ai xung phong sao? Tôi sẽ

coi im lặng là đồng ý.”

Ông mở quầy rượu. Một khoảng lặng bao trùm, rồi cuối cùng cha tôi gắt

lên.

“Trời ơi! Hết sạch brandy rồi. Chúng ta đành phải uống tạm… Ôi chúa ơi!

Whisky cũng không còn một giọt nào.”

Henry nhìn tôi với một nét cười nhợt nhạt. Cậu ta mở miệng định nói

nhưng tôi ra dấu im lặng.

Cha tiếp tục.
“Viện cớ rằng tình trạng sức khỏe của tôi không tốt, mà điều này hoàn

toàn là do bà ấy tưởng tượng ra, người vợ thân yêu của tôi đã có lần cất đi
mấy chai trong quầy rượu, nhưng giờ thì có vẻ như bà ấy đã đổ sạch rượu
trong chai và điều đó thật không thể tha thứ được. Một sự lộng hành trắng
trợn. Tôi cần nói chuyện phải trái với kẻ lộng quyền này ngay lập tức. Đúng
là quá quắt.”

Nói rồi, cha rời khỏi phòng với điệu bộ trang nghiêm nhất có thể.
“Cứ ngồi yên,” tôi nói thầm với Henry.
Tôi chạy lên phòng mình, vớ lấy chai whisky để dành và lao trở về phòng

khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.