CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 118

“James!” Henry kêu lên. “Cậu không định…”
“Đúng,” tôi trả lời, lại gần quầy rượu.
Tôi lấy chai whisky vừa đem xuống đổ sang hai chai chúng tôi uống cạn

ngày hôm qua và kịp thời ngồi xuống cạnh Henry với cái chai rỗng giấu sau
lưng.

Cùng lúc đó, cửa mở ra và chúng tôi thấy cha đang nắm chặt cánh tay mẹ.

Bà đi theo, lộ rõ vẻ hoang mang. Cha mở cánh tủ quầy rượu, ánh mắt sắc
lẻm khiến mẹ tôi nín lặng, rồi lớn tiếng hỏi.

“Ai đã đổ hết brandy và whisky của tôi?”
Mẹ, hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác liếc nhìn tủ rượu rồi trân trối nhìn

chồng với một nỗi băn khoăn càng lúc càng lớn dần.

“Edward,” bà ngập ngừng nói. “Tốt hơn hết là ông nên đi khám bác sĩ

nhãn khoa đi.”

Tôi nhìn Henry qua khóe mắt và có thể thấy cậu đang cố nén để không

cười phá lên. Mũi tên đã đi trúng đích.

“Bác sĩ nhãn khoa?” cha trả lời, lặng người đi. “Tôi, người thuần một

dòng máu nhà Steven lại phải đi gặp bác sĩ nhãn khoa sao? Xin hãy nhớ rằng
không có thành viên nào trong gia đình tôi phải đeo dù chỉ là một cái mắt
kính. Ngay cả người ông thọ 98 tuổi của tôi cũng chưa bao giờ phải đeo kính
trong đời… Nhưng sao lại là bác sĩ nhãn khoa, em yêu? Có phải em đang
ám chỉ thị lực của anh thỉnh thoảng có dấu hiệu suy giảm?”

Không nói một lời, mẹ tôi lôi hai cái chai bị đổ ra và đặt chúng ngay trước

mặt cha tôi. Cha cầm lấy chúng, giơ lên để xem xét, rồi ông cứng người,
hoài nghi và lúng túng.

Mẹ quay gót và nói với chúng tôi.
“Bữa ăn đã sẵn sàng. Mình vào bàn đi.”
Lúc rời khỏi phòng, bà một lần nữa nhìn xoáy vào ông chồng vẫn đang

không thể rời mắt khỏi hai cái chai.

Suốt bữa ăn, dù cha đã vài lần cố gắng đưa ra những chủ đề trò chuyện

khác nhau cho sôi nổi, Henry vẫn nín thinh. Tuy vậy, đến khi cà phê được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.