CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 124

Tôi đi ra sảnh, còn kịp thấy cánh cửa phòng khách sập lại. Cha tức giận

hơn tôi tưởng rất nhiều.

Ống nghe nằm trên bàn điện thoại. Tôi cầm lên. “Gì thế, Elizabeth?”
Một giọng nói, hiển nhiên không phải của em gái tôi, lạnh lùng trả lời.
“Tôi, Drew đây.”
“À, ông thanh tra. Có chuyện gì…”
“Cậu có thể qua đây không, chàng trai, cậu và bạn của cậu?”
“Đương nhiên rồi. Ở đâu ạ?”
“Nhà bên. Nhà Darnley. Em gái và em rể cậu đang ở đây rồi.”
“Được thôi, nhưng có chuyện gì thế ạ?”
“Tôi có lí do nghiêm túc để tin rằng… nhưng hãy đợi đến lúc các cậu có

mặt đã.”

“Tốt thôi, chúng tôi sẽ qua ngay.”
“Một lời khuyên cho cậu. Hãy đề phòng! Dù đã nhận biết được thủ phạm,

nhưng hắn vẫn đang tự do, nên hãy cẩn thận.”

“Vâng,” tôi trả lời, giật thót trước khuôn mặt phờ phạc của mình phản

chiếu qua tấm gương ở sảnh.

Năm phút sau, Henry và tôi đã trên đường tới nhà Victor. Đêm xuống từ

lâu rồi. Tuyết rơi thành những bông lớn làm ánh đèn đường ở góc phố mờ
hẳn đi.

Nhà Darnley đã lù lù hiện ra trước mặt chúng tôi. Đầu hồi phủ tuyết nhô

cao trong bóng tối.

Tôi run rẩy đẩy mở cánh cổng trước, cùng Henry bước dọc lối đi dẫn đến

bậc tam cấp trước nhà.

Victor mở cửa cho chúng tôi.
“Vào nhà đi, đưa áo khoác bác treo cho. Những người khác đang ở trong

phòng khách, phòng ở tầng trên ấy.”

Chúng tôi đi vào sảnh chính. Tay cầm áo khoác của chúng tôi, Victor đăm

đăm nhìn Henry với đôi mắt xanh chan chứa nỗi buồn.

Henry cụp mắt xuống và hít sâu, “Mọi việc đều ổn, bác Darnley. Ít nhiều

là vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.