CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 31

Đáp lại ông là ánh mắt lạnh lùng.
“Anh nói xong chưa?”
“Gì cơ?”
“Em hỏi là bài diễn văn đã kết thúc chưa?”
“Em làm ơn nhắc lại được không?” cha nói, vẻ không hiếu.
“Đủ lắm rồi. Chúng ta sẽ không đi, không phải nói gì thêm nữa. James và

Elizabeth có thể giải thích. Arthur chắc chắn sẽ hiểu.”

“Chúng ta?” cha kêu lên, bắt đầu mất tự chủ. “Ý em là gì, chúng ta?”
“Anh và em, đừng có giả ngốc nữa. Giá mà anh nhận ra anh là một diễn

viên tệ đến thế nào.”

Cha phản kháng một cách khoa trương.
“Sự thiếu lịch thiệp của em không hề dính dáng tới tôi. Em cứ ở lại đây,

thưa quý bà, nhưng tôi chắc chắn sẽ đi. Đi thôi, các con!”

Một giọng run rẩy vì phẫn nộ (giả) và tức tối (thật) xé tan bầu không khí.
“Anh định bỏ người phụ nữ đau ốm lại một mình mà không biết sẽ rơi

vào bàn tay của kẻ điên nào hay sao? Người ta sẽ nghĩ anh không bao giờ
đọc tin tức trên báo đấy.” Rồi với đôi mắt âm ỉ một cơn thịnh nộ, mẹ phác
một cử chỉ độc đoán.

“Đi đi!”
Cha tiến về phía cửa với phong thái trang trọng, chậm bước, dừng, rồi

xoay sang quầy bar. Ông rót cho mình một ly whisky, uống hết trong một
ngụm và nói với giọng sầu thảm.

“Đi đi, các con.”
Một lần nữa, mẹ lại chiến thắng.

“Đừng quên chìa khóa,” Elizabeth nhắc khi tôi đang đóng cửa trước.
“Được rồi, được rồi,” tôi lẩm bẩm. “Trời đất, nồm quá.”
Ngày hôm đó trời đặc biệt ấm áp dù đã là cuối tháng Chín. Mặc dù đài dự

báo mùa đông khắc nghiệt sắp sang nhưng miền Nam đất nước lại đang trải
qua đợt nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.