CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 73

Đã đến lúc giải thích. Tôi thuật lại chi tiết những sự kiện bi thảm xảy ra

một tiếng trước.

Alice suýt ngất đi lần thứ hai.
“Henry, bị giết? Ở trên kia?” Miệng Patrick há hốc vì kinh ngạc.

“Nhưng…”

Anh ta đột nhiên im lặng, đi tới chiếc bàn rồi tự rót rượu cho mình và nốc

liền hai ly.

“Tôi tin là tôi biết chuyện xảy ra như thế nào,” anh ta cúi đầu.
Chúng tôi nín thở chờ đợi.
“Khi xuống nhà lấy áo khoác,” Patrick kể. “Tôi đã bị tấn công. Tôi đi gần

đến chỗ cái móc áo, rồi… bị đánh gục. Không biết gì nữa. Vì quá tối, tôi
không nhìn rõ kẻ tấn công. Chắc hắn đã mặc áo khoác và đội mũ của tôi, rồi
mạo nhận là tôi lên gặp mọi người.”

“Anh nói đúng!” tôi kêu lên. “Chúng tôi không thấy mặt hắn, và cũng

không nghe được giọng ngoại trừ hai tiếng gầm gừ. Thái độ đó khiến tôi lấy
làm lạ ngay rồi. Cả dáng đi… Còn nữa, hắn thấp hơn anh, Patrick. Khổ
người chỉ tầm…”

“… Henry,” Alice thầm thì tiếp lời. “Nhưng chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Mọi người có kiểm tra kĩ dấu niêm phong không?’ Patrick hỏi.
Arthur lên tiếng, “Không ai có thể đi qua cánh cửa vào thời điểm đó: dấu

niêm phong còn nguyên vẹn. Cần thì anh cứ tự kiểm tra. Chỉ có dây ruy-
băng là bị cắt.”

Vì không ai bình luận gì thêm, ông tiếp tục.
“Kẻ sát nhân - nếu hắn thực sự tồn tại - không thể kiếm được hoặc sao

chép đồng xu chúng ta dùng để niêm phong, vì một lẽ đơn giản là không
một ai, ngay cả tôi, biết được đồng xu nào trong bộ sưu tập sẽ được dùng
cho mục đích đó. Xin nhắc lại, tôi chỉ quyết định ngay trước khi đến đây,
chính xác là lúc 8 giờ 30 phút tối. Nhân đây, bộ sưu tập của tôi có tổng cộng
hơn sáu trăm đồng xu.”

Arthur quả là một người đàn ông phi thường. Ngay cả khi tinh thần suy

sụp vì đau buồn, ông vẫn duy trì sự điềm tĩnh và óc suy luận logic. Mấy ai ở
trường hợp của ông làm được như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.