sát hại’ vì ông White sống sót là một điều kì diệu. Ai đó đã cố hết sức hòng
sát hại ông. Rồi, hoàn toàn trùng hợp, Henry biến mất.”
Drew lướt mắt nhìn xung quanh và nói tiếp với giọng gay gắt.
“Các vị vẫn chưa nhận ra?”
Căn phòng lặng thinh.
“Tốt lắm. Tốt lắm, tôi sẽ nói cụ thể cho mọi người rõ. Henry không chấp
nhận cái chết của mẹ. Cậu ta phản ứng.
“Một tuần sau đó, hai người họ rời khỏi đất nước. Họ thu xếp gặp nhau tại
ga Paddington. Như thể định mệnh sắp đặt, họ bị bắt gặp vào cùng một thời
điểm, một người ở ga Oxford bắt tàu tới Luân Đôn, còn người kia đang đợi
anh ta ở đó, vì trông giống nhau y như đúc nên người ta thậm chí tin rằng
Henry có thể phân thân! Còn chuyện ông White khai rằng đã thấy bóng
người vác một cái xác trên vai đi vào rừng ngay trước khi bị hành hung, lẽ dĩ
nhiên là ông ta đã tự vẽ lên câu chuyện phi lí đó chỉ đơn giản là để che giấu
cho con trai mình. Bằng chứng là trên thực tế, chưa bao giờ tìm thấy bất cứ
thi thể nào trong khu rừng.
“Ai đó phải là người có lỗi trong chuyện này. Cha cậu ta không điều khiển
được tay lái nên phải chịu trách nhiệm trực tiếp trước cái chết của người mẹ
yêu quý của cậu ta. Là người có tội, ông ta phải chết. Tội ác không thể
không bị trừng phạt. Trong một lần cãi vã nảy lửa mà Henry không ngừng
kết tội cha mình về cái chết của mẹ, cậu ta đã đánh nứt sọ ông bằng một
thanh sắt. Nghĩ rằng ông đã chết, cậu ta bỏ trốn và ẩn náu chỗ người bạn
Bob Farr của mình rồi thành công trong việc thuyết phục anh ta rời Anh đến
Mỹ.”
Hai chân giạng ra, tay chống nạnh, Drew nhìn chúng tôi và tự tin chờ đợi
những lời bình luận. Những ngọn lửa màu cam và đỏ bập bùng sau lưng
ông, biến dáng hình nhìn nghiêng gầy gò của ông thành cái bóng và làm nổi
bật lên vẻ mỉa mai trên khuôn mặt.
Victor ngồi ngây ra. Elizabeth núp trong vòng tay John. Alice, sững sờ vì
sợ hãi, cấu chặt vào cánh tay chồng. Anh chồng trông cũng kinh sợ không
khác gì cô vợ. Arthur White, ngồi lún sâu vào chiếc ghế bành, trông như một