CÁNH GIÓ - Trang 15

dọa Mai hoài. Tham ăn một cây.
- Bây giờ ảnh lớn chừng nào rồi?
Mai ríu rít lật nhanh tập ảnh:
- Đằng sau này nè. Bây giờ ảnh học gần lên đại học lận chớ ít chi. Ảnh lớn
quá trời mà cưng Mai lắm.
Mai chỉ vào hình ảnh một thanh niên đứng tươi cười dưới thông trên ngọn
đồi.
- Mỗi lần Noel đó, ở Đà Lạt về, khi nào ảnh cũng đem theo một cành thông
xanh ngắt hà về làm cây noel, với lại nhiều trái lắm. Tết này ảnh về ảnh
mua mứt mận cho Mai đó. Mai có viết thư kể chuyện Mây đó. Để coi thế
nào khi về ảnh cũng có quà cho tụi mình…
* * *
Bà Tuyết Hoa đẩy chén sang một bên, uống một ngụm nước rồi nói với
con:
- Anh Văn Tết nay không về được. Bác Hải đi ngoại quốc nhờ nó ở nhà
trông chừng nhà giúp…
Mai bỏ muỗng xuống kêu lên:
- Con không chịu đâu. Anh Văn hứa mua quà cho con mà, ảnh hứa mua
quà cho Mây nữa…. Mẹ nói ảnh về đi mẹ. Kệ bác Hải. Bác xấu quá.
Bà Tuyết Hoa cười với con:
- Bác Hải biết thư năn nỉ mẹ đây này. Văn nó cũng viết thư cho mẹ, quà thì
nó đã gửi đi rồi nhưng chưa tới.
Nước mắt Mai trào ra. Cô khóc thút thít. Bà Tuyết Hoa kêu lên:
- Ơ không biết xấu hổ. Có Mây ngồi đó mà không xấu hổ. Lớn rồi cứ tưởng
nhỏ nhít gì.
Bữa cơm xong, vào phòng rồi mà Mai vẫn còn khóc. Cô bé cứ kêu lên là
anh Văn ghét không muốn về nhà vì cô bị què quặt xấu xí. Ai làm điều gì
không vừa ý, Mai đều đổ cho tội ấy. Bà Tuyết Hoa dỗ mãi không được,
cuối cùng bà kêu Mây vào với Mai. Và bà hứa chiều nay sẽ đi bưu điện
lãnh quà cho Mai. Mây phải an ủi, vỗ về một lúc sau Mai mới nguôi ngoai.
Buổi trưa của nhũng ngày cuối năm hâm hấp nóng.
Mặc dù có quạt trần nhưng không khí vẫn không loãng ra được chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.