CÁNH GIÓ - Trang 80

ngược buốt mắt. Mây nhìn bắt chóng mặt, Mây đã đi bộ một hồi lâu mà vẫn
không có Chân. Hay Chân chờ mình lâu quá nên giận.
Không có lý như vậy. Những câu hỏi quay cuồng trong đầu. Mây chỉ thấy
buồn. Cơn vui nào đã lắng.
* * *
Mây tìm gặp Chân ở đàng sau chợ cách nhà một dãy quán không. Đêm, chợ
Cá với hằng trăm mùi vị uể tạp bốc hơi không có một ai kể cả những người
nghèo khó, đầu đường xó chợ lại có can đảm nằm ngủ đêm giữa chợ, ngoại
trừ những bạn hàng bán cá, theo những chuyến xe về trễ nằm ụ chờ sáng
sớm bốc cá. Nhưng họ cũng ở mé ngoài nơi có nhiều hàng quán, nhậu nhẹt.
Nếu không nhờ con Thủ, con bà hốt rách chỉ thì Mây cũng không biết Chân
ở đâu mà tìm. Chân ngồi trên một sạp chợ, thỏng chân. Điếu thuốc cháy đỏ
là đốm sáng rỡ duy nhất trên gương mặt đã chìm khuất trong bóng tối bởi
một chồng giỏ không chất cao như núi.
Không biết Chân ngồi đã được bao lâu rồi. Chàng chìm mình trong suy
nghĩ đến độ Mây đến sát sau lưng mà Chân cũng chẳng hay.
Mây đứng lặng một lúc. Tại sao Chân lại giận mình? Mình đâu có làm gì để
Chân buồn bã. Mây nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chân, nhỏ nhẹ:
- Anh Chân.
Chân hơi giật mình một chút. Chàng quay lại. Màu áo vàng lấp lánh.
Nhưng Chân vẫn giữ nguyên thế ngồi cũ. Chàng chỉ hỏi với giọng buồn
rầu:
- Xong rồi sao? Mây ra đây làm gì thế?
Vừa tức, vừa buồn, Mây muốn òa lên khóc, nhưng vội nín kịp.
- Sao vậy Chân. Em có làm gì đâu?
Chân vỗ vỗ lên bàn tay Mây đang đặt trên vai chàng.
- Không sao đâu, Mây vào ăn cơm đi, anh ngồi chơi một chốc rồi lại về.
Mây tấm tức:
- Anh ngồi chơi ở chỗ này à. Hôi hám, đầy mùi cá ươn, bẩn thỉu vậy mà
anh đòi ngồi. Anh buồn Mây mà, nhứt định vậy.
Chân xoay người lại, chàng nhìn thẳng vào mắt Mây, giọng cứng:
- Anh sống ở đây từ nhỏ nên quen với mùi hôi rồi Mây ạ. Riết rồi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.