CANH KHUYA - Trang 104

uống cạn chai bia và đẩy mình ra khỏi ghế. "Cô có thể còn bài tập về nhà
cần làm, tôi sẽ..."

"Tôi xong rồi." Cô nâng chai bia lên. "Cái này đánh dấu cho việc kết

thúc bài tập về nhà tối nay."

"À, có thể cô phải dậy sớm," anh nói khi rửa chiếc chai rỗng trong

chậu.

"Không sớm hơn thường ngày." Cô cũng đứng lên. "Cậu bé mất thế

nào?"

"Tai nạn ô tô." Anh đứng đó, quay lưng về phía cô. "Xe của nó trượt

phải băng trên đường về và húc vào cột điện thoại. Um, khá là tồi tệ."

"Tôi rất tiếc."

Anh liếc nhìn cô trước khi đặt vỏ chai vào thùng rác tái sinh. "Yeah,

buổi tối đó thật là kinh khủng. Colleen gọi cho tôi báo rằng thằng bé đã, cô
biết đấy, qua đời. Jesus, đã 10 năm rồi, thế mà lúc nào nói về nó, tôi vẫn
không thể tin được. Giống như, cô biết đấy, không thể là sự thật. Nó chỉ
mới 16 tuổi. Không ai gặp nó mà không yêu quý nó cả. Nó là...nó là một
thằng bé tuyệt vời."

"Anh không có nhiều dịp để kể về cậu bé, đúng không?" cô khẽ hỏi.

Anh rửa miếng bọt biển, vắt hết nước và bắt đầu lau bếp, không thể

đứng yên, nhất là khi đang nói về chuyện này.

"Tôi chưa bao giờ kể về nó," anh thừa nhận. "Ý tôi là, tôi bay về nhà

dự đám tang của nó. Mọi chuyện giống như không thật. Tôi bay về rồi bay
đi luôn vì đang trong quá trình huấn luyện. Tôi chỉ ở Oklahoma trong 4 giờ
cả thảy. May là Bobby Taylor đi cùng tôi vì tôi như bị tê liệt vậy. Cậu ấy
gần như phải di chuyển tôi, bảo đảm tôi ở đúng nơi đúng chỗ. Cậu ấy đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.