CANH KHUYA - Trang 105

tôi đi trên chuyến bay đến California, thậm chí còn chuốc tôi say và gây sự
với mấy tên hải quân đang loanh quanh ở một trong những quán bar địa
phương. Cậu ấy biết tôi cần đánh nhau với ai đó để, cô biết đấy, bắt đầu đối
mặt với mọi thứ."

Đó là cách anh đối mặt? "Anh có để mình khóc chứ?

Wes nhìn cô như thể cô vừa gợi ý cho anh nên mặc một cái váy bale

hồng và xoay tròn quanh phòng. Okay, có thể việc khóc, thậm chí vì em trai
chết không phải là điều anh sẽ thừa nhận. Cô hi vọng là anh đã khóc. Thử
tưởng tượng kiềm nén từng đó đau buồn trong người trong 10 năm...

"Anh có từng tham gia tư vấn nỗi buồn chưa?" cô hỏi khi anh lau tay

vào chiếc khăn treo trên tay nắm cửa lò.

Anh bật cười. "Yeah, đúng rồi. Có chuyện gì giữa phụ nữ và những

buổi tư vấn nhóm thế chứ? Colleen tìm tất cả những nhóm tư vấn như vậy ở
San Diego và cố gắng bắt tôi tham dự một trong số đó. Tôi nghĩ tôi có đến
một buổi và ở đấy được 2 phút. Nó không hợp với tôi chút nào."

"Vậy anh...chưa bao giờ nói về Ethan với bất cứ ai sao?"

"Chưa. Ý tôi là, Bobby biết, dĩ nhiên. Cậu ấy ở lễ tang, nhưng..." Anh

lắc đầu. "Hầu hết mọi người không muốn nghe về đứa em trai đã chết của
tôi."

"Tôi muốn," Brittany nói.

Wes chỉ đứng đó nhìn cô, với biểu cảm khó hiểu nhất trên mặt. Cô sẽ

trả sáu tháng tiền thuê nhà để biết được anh đang nghĩ gì.

Nhưng sau đó anh quay đi, bắt đầu mân mê núm điều khiển của lò

nướng. "Đó không phải là điều tôi, uh, biết cách làm. Cô biết không?" Anh
liếc nhìn cô. "Tôi muốn nói, tôi sẽ bắt đầu bằng cách kể cho cô nghe rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.