CANH KHUYA - Trang 108

"Okay. Vậy chúng ta sẽ nói về những điều tốt đẹp. Kể cho tôi điều gì

đó tốt về Ethan đi."

Wes cười. "Cô không chịu bỏ cuộc, đúng không?"

"Anh bảo tôi đừng dừng lại mà."

"Đó không phải là ý tôi muốn nói."

"Cưng à, nói về người anh yêu quý không nên là điều khó làm. Kể cho

tôi đi...kể cho tôi nghe cậu bé như thế nào khi còn nhỏ."

Anh im lặng trong một lúc rồi bắt đầu nói, "Nó là thằng bé trầm lặng,

luôn luôn đọc sách và không thực sự giỏi thể thao, như tôi hay Frank. Nó dị
ứng với tất cả mọi thứ, tôi nghĩ nó bị suyễn. Ở bên nó lúc nào cũng có một
loại ống thở gì đó. Nhưng nó luôn luôn mỉm cười. Luôn thật sự vui vẻ."

"Cậu bé nghe thật tuyệt."

"Đúng thế. Nó cũng rất thông minh nữa. Và rất ngọt ngào. Cô biết

không, khi nó 6 tuổi, nó xem chương trình ‘Cứu lấy trẻ thơ’ trên TV và tính
ra rằng nếu tất cả chúng tôi tiết kiệm tiền tiêu vặt thì có thể có 14.95 $ một
tháng để bảo trợ cho một đứa trẻ. Đó là khi 6 tuổi. Lúc tôi 6 tuổi, tôi chỉ
mới biết đếm đến 20. Nhưng nó thì không ngừng nghỉ về việc đó. Frank
không đồng tình với nó - khá là nực cười vì anh ấy sau này trở thành linh
mục - thế là Ethan và tôi dành rất nhiều tối lẻn vào phòng anh ấy và cố tẩy
não anh ấy đưa tiền tiêu vặt trong khi ngủ. Cô biết đấy, ‘Anh sẽ tỉnh dậy
vào buổi sáng và đưa hết cho Ethan tiền của anh.’ Frank có phòng riêng vì
anh ấy là anh cả. Ethan và tôi ngủ chung dù nó nhỏ hơn tôi nhiều, còn chị
em gái của tôi chung một phòng."

"Anh có bao nhiêu anh chị em? Tôi không hề biết anh có một gia đình

đông như thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.