Nhưng khi cô nghĩ về anh ở ngoài đó, trong bếp của cô, nói chuyện
với Lana- xấu- tính, bụng cô quặn lên và răng cô nghiến lại.
Quá muộn.
Anh có cô khi nói "Tôi nghĩ tôi là tên nghiện rượu."
Tại sao, oh, tại sao cô lại như vậy? Thậm chí nếu người đàn ông này
không yêu vợ của bạn thân, anh ta cũng nhất định không phải dành cho cô.
Anh hoàn toàn hoàn hảo.
Không, không, không. Anh không hoàn hảo. Không hoàn hảo một
cách thảm thương. Bất kì người phụ nữ tỉnh táo nào cũng sẽ vừa la hét vừa
chạy khỏi anh.
Nhưng Britt, dĩ nhiên, không thể nghĩ được điều gì ngoài việc cô
muốn anh đi theo cô xuống hành lang đến mức nào.
Có thể đó chỉ là tình dục. Có thể cơ thể cô theo bản năng đã nhận ra
Wes Skelly sẽ là một người thích hợp để vui vẻ tạm thời.
Hoặc có thể, cũng giống như chồng cũ của cô, Tên- khốn- Quentin, cô
luôn bị hút về phía những người đàn ông có thể làm tổn thương cô nhiều
nhất.