"Hoặc trèo vào từ bên ngoài? Cô đã nối hệ thống báo động vào cửa sổ
tầng ba chưa?" Wes hỏi.
"Chưa," Amber trả lời. " Việc đó sẽ được tiến hành vào thứ ba tới.
Anh có thật sự nghĩ..."
"Không," Wes nói. "Tôi không nghĩ vậy. Nhưng để đảm bảo an toàn,
cô nên thu xếp hành lý ở trong khách sạn tối nay. Ngày mai hãy bảo quản lý
của cô thuê một đội bảo vệ. Cô biết không, khá là bất ngờ khi cô tự mình
xoay xở được lâu đến thế."
Amber trông không hề vui vẻ. "Anh có chắc tôi không thể thuyết phục
được anh ở lại đây tối nay không?" Cô nhìn Brittany. "Cả hai người. Tôi có
rất nhiều phòng."
"Chỉ một mình tôi sẽ không thể giữ an toàn được cho cô trong ngôi
nhà có kích cỡ thế này," Wes nói. "Ý tôi là, tôi có thể làm được nếu chúng
ta cùng ở trong một phòng, nhưng...con trai của Britt đi vắng vào cuối tuần,
và phải nói thật, chúng tôi có kế hoạch khác cho tối nay."
Amber gật đầu khuất phục. "Được rồi. Tôi sẽ đi lấy túi. Cứ tự nhiên
nhé. Có rượu trong tủ lạnh. Tôi sẽ trở lại sau 10 phút nữa."
"Cảm ơn, nhưng chúng tôi sẽ đi cùng cô," Wes nói. "Chúng tôi sẽ đợi
ngoài phòng. Ngôi nhà này rất lớn, tôi không muốn làm cô sợ một cách
không cần thiết, nhưng cho đến khi cô trang bị cho cửa sổ tầng ba, cô sẽ
không an toàn ở đây. Xin lỗi đã không nói rõ với cô hôm trước."
Amber thực sự đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, nỗi sợ hãi của cô
ấy là thật. Vì nếu không phải, bây giờ sẽ là lúc cô ấy đảm bảo với họ rằng
cô ấy ổn và tiễn họ về. Nhưng thay vì đó, mặt cô ấy trở nên tái đi và mắt
mở to hơn.