CANH KHUYA - Trang 180

"Anh biết em muốn thế," Wes dịu dàng nói, mở cửa xe cho cô.

"Nhưng em không không thể. Andy không phải là tên ngốc, Brittany. Cậu
bé có số của anh. Nếu thấy có chuyện ngoài tầm tay, cậu bé sẽ gọi."

Cô ngồi vào xe, anh đóng cửa sau lưng cô.

"Hey, mặt trời sắp lên rồi," anh nói khi ngồi vào sau vô lăng. "Em nói

sao nếu chúng ta đến bãi biển và ngắm bình minh?"

"Vâng," cô bảo anh. "Ý kiến hay đó. Dù gì em cũng không thể ngủ lại

được nữa." Cô đang bận tâm về quá nhiều thứ. Andy. Dani.

Lana.

Anh khởi động xe và, khi họ rời đi, cô quay lại nhìn Andy giúp Dani

ra khỏi nhà. Cô gái đang di chuyển chậm chạp, rón rén. Khó mà nói được
tổn thương nghiêm trọng nhất của cô ấy là về mặt tinh thần hay thân thể.

Là gì trong hai cái đó, con đường hồi phục của cô ấy sẽ rất khó khăn.

Và Andy, Chúa giúp nó, sẽ ở đó, trong cả chuyến đi gập ghềnh.

Đó là tất cả những gì cô có thể làm để không khóc.

"Đây là bãi biển yêu thích của anh ở San Diego," Wes nói khi dừng xe

và Brittany bật khóc.

"Whoa," anh nói. "Hey, bãi biển đó không tuyệt vời đến mức ấy đâu."

"Em xin lỗi," cô nói. "Em rất xin lỗi." Cô lao ra khỏi xe.

Đó là một hành động ngốc nghếch, anh cố biến nó thành chuyện đùa

trong khi cô hiển nhiên không có tâm trạng đùa cợt.

Anh đuổi theo cô, đang chạy xuống bãi biển trong ánh sáng mờ mịt

sương của buổi trước bình minh. Cô nhanh hơn những gì anh nghĩ khi nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.