vì tôi yêu em gái mình, dù ngay bây giờ tôi đang cố nghĩ ra kiểu gì sẽ hành
hạ nó một cách đau đớn nhất vì đã làm việc này với tôi - và với anh."
Anh ta mở miệng, nhưng cô chưa nói xong và cô không để anh ta nói.
"Bây giờ. Tôi biết em gái mình và tôi biết nó đang hy vọng chúng ta
sẽ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, ngay lập tức yêu nhau đến điên cuồng và
kết hôn trước cuối năm." Cô dừng lại một giây để dò nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta có đôi mắt xanh rất đẹp, nhưng bạn cô Julia cũng có một con chó
Eskimo Alaskan với cặp mắt xanh rất đẹp như vậy. "Không," cô nói. "
Chẳng có gì xảy ra với tôi cả. Anh thì sao?"
Anh ta bật cười. "Xin lỗi," anh ta nói. "Nhưng - "
"Không cần viện cớ," cô lại cắt ngang. "Mọi người nghĩ một mình
nghĩa là cô đơn. Anh có nhận thấy thế không?"
Anh ta không trả lời ngay. Rõ ràng cho đến khi cô nói xong mới đến
lượt anh ta nói.
"Yeah, và những người đã có đôi rồi luôn cố ghép đôi tất cả những
người bạn độc thân của họ. Điều này đúng là khó chịu."
"Có ý tốt," Britt đồng ý, "nhưng hoàn toàn phiền phức. Tôi xin lỗi việc
anh bị lôi vào chuyện này."
"Không có gì," anh ta nói, " Ý tôi là, dù gì tôi cũng đang đến Los
Angeles. Và đã có bao nhiêu lần Đại úy Jones nhờ tôi làm việc gì hộ anh ấy
chứ? Có thể là hai. Đã bao nhiêu lần anh ấy giúp đỡ tôi? Quá nhiều không
đếm được. Anh ấy là một sĩ quan tuyệt vời và là một người bạn tốt, nếu anh
ấy muốn tôi ăn tối với cô, được thôi, tôi sẽ ăn tối với cô. Thực ra anh ấy đã
nói đúng."