CẢNH SÁT ĐẶC NHIỆM TEXAS - Trang 114

Họ bước ra khỏi xe. Khi cả hai bắt đầu bước lên những bậc tam cấp thì

bất ngờ một tiếng súng nổ ra và tạo thành một lỗ thủng trên cánh cửa, ngay
sau đó là tiếng kêu khô khan của búa kim hỏa. Josie bước lùi lại, nhưng
Marc thì không.

- Cảnh sát đặc nhiệm Texas đây! - Anh kêu to và vẫn tiến lên phía trước.

- Nếu các anh bắn, các anh sẽ không còn sống lâu để mà hối tiếc chuyện dại
dột này đâu.

Nòng súng biến mất. Họ nghe thấy những tiếng lách cách của ổ khóa, sau

đó cánh cửa hé mở. Một ông già, lưng còng xuống vì thời gian, dò xét chiếc
áo sơ mi của Marc bằng đồi mắt đã mờ.

- OK, phù hiệu nghiêm. Anh không định lừa tôi.

Ông ta nép mình để cho họ vào bên trong. Bên trong ngôi nhà trông cũng

ảm đạm như bên ngoài vậy. Mùi hấp hơi thuốc lá lạnh lùng, cùng với mùi
mồ hôi và mùi gỗ cháy bão hòa trong không khí. Cho dù bầu không khí
trong phòng rất ngột ngạt nhưng ông già vẫn không có vẻ gì là phải chịu
đựng cả. Ông ta ngồi lên trên một cái ghế xích đu được tô điểm thêm bằng
một cái gối dựa thêu và một cái gối kiểu Afghanistan đã bị sờn màu, và ra
hiệu mời khách ngồi xuống hai chiếc ghế bằng mây tre đan đánh vecni có
kê thêm những cái gối dựa cáu ghét bẩn thỉu.

- Chúng tôi tìm Jack Holliman. - Marc nói và nghiêng người về phía

trước, khuỷu tay chống lên đầu gối.

- Tôi đây. Tôi đoán chắc là về Dale. - Ông già nhăn nhó trả lời. - Giá mà

nó không phải chết khốn khổ như thế! Nó bị hạ như một con chó ở ngoài
đường. Tôi chẳng còn ai thân thích cả, ngoài em gái tôi.

- Dale là cháu trai duy nhất của ông phải không? - Josie hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.