CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 235

khoảng một mét sáu mươi lăm. So với chiều cao trung bình của người
phương Tây thì ông có thể được xem như là một người lùn. Tuy vậy, ông
lại nổi bật với vầng trán cao thể hiện một sự thông thái hiếm có.

Bonaparte ngẩng đầu nhìn hai người mới bước vào và nói:

- Ồ! Ngọn gió nào đưa Đức cha đến đây vậy?

- Cơn mưa Hồng Ân của Thiên Chúa dành cho nước Pháp vĩ đại đưa tôi

đến đây, thưa Tổng Tài. – Bá Đa Lộc trả lời.

- Còn cậu bé người Châu Á này… Con thấy có vẻ quen quen. Cậu ta là

ai thế, thưa Đức cha?

- Thật ra, Ngài đã từng gặp cậu ấy trước đây, khoảng tám năm trước.

Khi ấy, cậu mới chỉ là một đứa bé tám tuổi, và Ngài mới chỉ là một Thiếu
úy ở trường quân bị. Thời gian qua thật nhanh, Ngài đã là một Tổng Tài,
còn cậu bé lớn lên và trở thành một vị Hoàng tử tài giỏi của nước An Nam
ở bán đảo Đông Dương.

- À! Con nhớ ra rồi. Cậu ta là chú bé theo cha xin được vua Louis giúp

đỡ để phục quốc đây mà. Thế hôm nay Đức cha đến đây có việc gì? Con
nghe nói việc có liên quan đến vũ khí của người Anh.

- À! Đúng vậy. Nhưng việc thế nào thì phải hỏi cậu ấy. – Bá Đa Lộc chỉ

vào cậu thiếu niên mà giờ đây không cần phải giới thiệu cũng biết chính là
Hoàng tử Cảnh.

- Sao? Bí mật gì thế? Hoàng tử bé.

Bonaparte cố tình nhấn mạnh “Hoàng tử bé” ở cuối câu. Ông không

nghĩ một cậu nhỏ lại có thể làm được gì dù có cương vị là Hoàng tử. Trái
lại, Nguyễn Phúc Cảnh không xem đó là một sỉ nhục. Cậu hiểu, dưới con
mắt của người phương Tây, các quốc gia ở miền Viễn Đông vĩnh viễn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.