- Ngài có thể nói là Cha có một bí mật liên quan đến vũ khí mới của
quân đội Anh.
Người sĩ quan gật đầu, bảo hai người chờ tại chỗ rồi quay vào phòng
làm việc của Tổng Tài. Lát sau, anh ta quay ra và nói:
- Thưa Đức Cha, Tổng Tài cho mời, nhưng Ngài chỉ gặp mặt Đức Cha
thôi.
- Chà… Việc này… Thôi được rồi, Hoàng tử hãy ngồi đợi ở đây một lát
nhé. – Bá Đa Lộc cố tình nói với cậu thiếu niên bằng tiếng Pháp như để anh
sĩ quan kia nghe thấy.
- Đây là một vị Hoàng tử à, thưa Đức Cha?
- Vâng, cậu ấy là một vị Hoàng tử. Sự việc này, Cha không nắm rõ lắm.
Người hiểu chi tiết chính là cậu ấy.
- Thế thì… Thôi được, mời cả hai vị theo con.
Bá Đa Lộc cùng cậu thiếu niên theo chân người sĩ quan đến một văn
phòng, bên ngoài cửa ghi rõ, “Văn phòng sở chỉ huy tiền phương lâm thời”.
Tiếng mời vào được phát ra từ một người đàn ông vọng ra sau khi người sĩ
quan gõ cửa. Hai người bước vào căn phòng sau khi cửa được mở ra.
Đây là một căn phòng khá rộng rãi. Nếu bên ngoài không có biển cho
biết đây là sở chỉ huy tiền phương, có lẽ hai vị khách của chúng ta sẽ nghĩ
đây là phòng làm việc của giám đốc một công ty nào đó. Các bức vách
được phủ kín với những tấm bản đồ. Giữa phòng là một chiếc bàn làm việc
lớn, lưng xoay về phía cửa sổ, trước mặt là một bộ bàn ghế sô pha với một
ấm trà pha sẵn.
Vị Tổng Tài người Pháp có tên Napoleon Bonaparte đang cúi mặt trên
bàn, tay cầm viết lông ngỗng, đang ghi ghi chép chép gì đó. Ông ta cao