CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 268

- Nè, đừng đánh trống lãng chứ chú ba. Chú chưa trả lời anh đó - Thuỳ

quay lại đề tài chính.

- Anh hai à. Em cũng không biết trước được đâu. Anh cũng biết tính

tình em rồi. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt nàng, em cứ như là bị mất hồn vậy.

Nói đoạn Bàn kể lại hai người đến với nhau thế nào? Rằng lý do mà anh

xông pha chiến trường tìm kiếm chiến công để làm gì. Rồi anh lại cúi đầu
xin lỗi Thùy vì đã tùy ý mà định đoạt những việc này, dù sao thì ông bà ta
cũng có câu “quyền huynh thế phụ" mà.

- Ha… ha… ha… Thùy bỗng cười sặc sụa. – Nhìn chú kìa. Ha… ha…

ha… Không ngờ cũng có ngày anh đục thủng cái da mặt dày như mo cau
của chú. Chẳng phải trước giờ chú nổi tiếng mặt dày, ai nói gì cũng vẫn
cười đùa được sao? Cuối cùng ta cũng trả được thù. Ha… ha… ha… Nghe
đến đây, Phan Huy Ích mới hiểu ra là Thùy chỉ muốn trêu ghẹo em mình.
Ông thở phào nhẹ nhõm. Suy nghĩ một chút, Ích lại nói:

- Vương gia, chuyện này cũng không phải là xấu. Rất có thể nhờ đó mà

công cuộc tái thiết nước nhà của Hoàng thượng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

- Đúng vậy, ta là người giỏi nhất, tính trước ngày hôm nay mà. Ha…

ha… ha… Lúc này, bản tính của Bàn lại trỗi dậy. Anh quả là xứng với cái
danh mặt dày mà. Cười sảng khoái một hồi như để xả bớt cái nỗi xấu hổ
vừa nãy, anh lại nói:

- Thực ra, tôi cũng đã cố gắng tạo dựng uy tín mấy năm qua. Các vị

không biết đó thôi, muốn làm rể của nhà vua thì chỉ có vua hoặc thái tử các
nước khác. Tôi tuy là Hoàng tộc, nhưng Đại Việt chúng ta dù sao cũng chỉ
là một xứ nhược tiểu cho đến lúc này. Nhà vua không thèm để mắt đến đâu.

- Người Anh Cát Lợi rất trọng những vị anh hùng – Phạm Thái nãy giờ

đứng nghe bắt đầu lên tiếng. – Bởi vậy Vương gia phải đi kiếm về cho
mình những chiến công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.