CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 402

do Vương gia chỉ huy đã đến ngoài khơi Bình Thuận thì thư mới tới, và đó
cũng chính là thời điểm bọn phản loạn gây nội chiến.

Tới lúc này, ánh mắt trên mặt của những vị quan nhà Việt Nam đã thay

đổi. Họ biết ơn quân đội đối phương và tỏ ra căm hận những tên phản loạn
trước mặt. “Quả thực, quân đội của họ quá mạnh, quá xuất sắc. Càng đáng
sợ hơn, tầm nhìn và chiến lược của vua trẻ tuổi kia lại quá xa và chuẩn xác
đến thế. Hỏi sao mà Hoàng thượng của chúng ta lại không thất bại”, Lê
Quang Định thầm nghĩ. Lúc này, Bàn lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của
họ:

- Các vị, đây là món quà mà chúng tôi tặng. Bởi thế, xử trí thế nào là tùy

vào các vị.

- Cám ơn Vương gia – Định lên tiếng. – Chúng tôi sẽ giam bọn chúng

vào ngục chờ ngày xử tử.

Quay sang Nguyễn Bảo, Bàn nói:

- Việc thứ nhất đã xong. Giờ thì, anh hai, anh có thể nói đến việc của

mình chưa?

- Đây là thư của chú hai Thùy. Chú cứ đọc sẽ hiểu.

Đọc bức thư từ tay của Bảo, mắt Bàn sáng lên. Lẽ ra anh sẽ cười lớn.

Thế nhưng, anh biết thế là bất nhã. Gấp thư lại, anh nói vắn tắt:

- Ba vị đại nhân. Trong thư, anh tôi nói trận chiến ở đèo Cù Mông đã kết

thúc. Nhà Tây Sơn chúng tôi đã dồn ép vua Gia Long cùng binh sĩ của
mình về cố thủ ở thành Phú Yên. Qua gần một tháng không có lương thực,
nước uống, tinh thần binh sĩ xuống dốc và rệu rã. Anh tôi hạ lệnh công
thành cách nay năm ngày và chiến thắng. Quân của các ngài chống cự rất
vất vả. Tuy nhiên, vua Gia Long dù sao cũng là người nhân hậu. Ông ta cho
sứ giả đến doanh của chúng tôi. Sứ giả nói họ chấp nhận thua cuộc để bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.