CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 507

Lúc này, từng đoàn quân Thanh lần lượt vượt qua cầu phao, đặt chân lên

bờ bên kia. Bọn họ cũng không vội vã tấn công. Chờ cho bảy vạn năm
nghìn người đã tề tựu đông đủ mới có tiếng nói của Hồ Sĩ Nguyên: “Chúng
binh sĩ, hãy cùng ta xung phong diệt sạch đám giặc cỏ An Nam này”.

Bắt đầu từ đó, quân Thanh tràn tới như thác lũ. Trước mắt họ, Thăng

Long không còn bất cứ một bức tường thành nào. Việc chiếm cứ vì thế
chắc hẳn cũng sẽ rất nhẹ nhàng. Cứ thế, tiếng hô xung phong cứ vang lên
không ngớt. Binh sĩ vẫn cứ chạy bộ, kỵ binh thì phi nước đại. Họ không hề
biết dưới chân mình có những sợi dây. Đến khi một chú ngựa chạy phía
trước khụy xuống do vấp phải dây thì họ mới biết cái gì đang chờ đón
mình.

Ầm… ầm… ầm… Những quả địa lôi chôn sẵn lần lượt thi nhau phát nổ,

tước đi khá nhiều sinh mạng binh sĩ. Nói là khá nhiều nhưng tính ra cũng
chỉ có khoảng ba trăm người thương vong. Con số đó chỉ là muỗi so với
quân số bảy nghìn năm trăm người của đội tiên phong và hai mươi lăm vạn
của cả lộ quân.

“Hừ… Các người chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao? Ta xem các người còn

trò gì nữa”. Cũng không phải y khinh địch. Với những gì Ngô Hùng Quang
nói đêm qua, Hồ Sĩ Nguyên biết Việt Nam không hề đơn giản như mình
nghĩ trước đây. Nhưng y không tin lộ quân hai mươi lăm vạn của Vĩnh
Tuyền sẽ nhanh chóng bị đánh bại. Mà cũng không nhất định là Vĩnh
Tuyền sẽ bại trận. Hơn nữa, quân Thanh cũng quyết định đánh nhanh thắng
nhanh nên Việt Nam sẽ không kịp chuẩn bị. Y hét lớn: “Không có gì phải
sợ! Tiến lên cho ta. Chúng cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi”. Tiếng hô xung
phong lại lần nữa vang rền.

Tiếng hô lớn đến nỗi ngay cả dân trong Cố đô Thăng Long cũng bị đánh

thức sau giấc ngủ say nồng. Song, họ cũng không cần bận tâm bởi Bắc
Định Vương Nguyễn Quang Thùy đang ở đây. Hơn nữa, ngoài kia là Quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.