CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN - Trang 510

nào. Binh sĩ của ba sư đoàn cúi người khom khom chạy xộc tới. Uy hiếp
lớn nhất của họ là những tay súng của đối phương, nhưng tốc độ nạp đạn và
bắn của chúng lại chậm hơn nhiều.

Giải pháp duy nhất lúc này của Vũ Minh là cho quân lao lên đánh xáp lá

cà. Ừ thì cứ xáp lá cà đi. Binh sĩ cả ba tiểu đoàn cũng không tiến lên nữa,
họ xếp thành mấy hàng ngang, đứng đó mà thi nhau nổ súng.

Nghĩ cũng lạ, quân Thanh cứ lao lên, cứ đi được vài bước lại ngã xuống.

Ấy thế mà họ cứ lao lên. Trong phút chốc, xác binh sĩ bắt đầu chất chồng
lên nhau như một bức tường thịt, ngăn trở tầm bắn của bộ binh Việt Nam.

Bỗng âm… ầm…, những bức tường thịt nổ tung, nát bấy, để lộ ra những

người phía sau đang chạy tới. Đại bác Việt Nam lại vang rền. Bộ binh lại
được giải phóng tầm mắt, họ lại tiếp tục bắn. Có thể nói, đây là một cuộc
tàn sát một chiều thì đúng hơn là một trận chiến sòng phẳng.

Không thể chần chừ được nữa, Vũ Minh cho quân nhanh chóng tháo

chạy theo chân của Trung quân. Mà lúc này Võ Khánh cũng không cần
phải gấp gáp. Anh cho binh sĩ thu dọn chiến trường và phái sáu tiểu đoàn
kỵ binh truy đuổi với tốc độ khá chậm. Anh muốn chọn cho quân Thanh
một mảnh đất chôn thân và cũng chờ hai mặt giáp công cùng Quân đoàn
một của Đại tướng Phùng Ngọc Viễn.

Mãi khi chạy đến tận vùng giáp giới giữa Bắc Giang và Lạng Sơn, Ngô

Hùng Quang thấy quân Việt Nam bị bỏ lại ở xa phía sau thì cho binh sĩ
dừng chân thở dốc. Y cho quân ngồi nghỉ tại chỗ và kiểm tra quân số.
Trong hai phó tướng, y chỉ còn lại bên mình Vũ Minh. Hai tướng lĩnh cấp
cao nhất quân Thanh lúc này gặp nhau và trao đổi sau khi chạy trối chết.

- Nguyên soái! Bọn An Nam quả thật là nguy hiểm. Chúng đã dừng lại

nghỉ ngơi cách đây ngoài năm trăm dặm. Có lẽ chúng cũng như ta, cũng
mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.