CÁNH TRÁI - Trang 103

- Em biết. Nhưng không thể không sợ hãi.

- Cậu ấy thông minh, không dễ gần. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ làm ai

tổn thương.

- Không. Anh ta có gì đó gợi cảm giác đặc biệt nguy hiểm - Hoan nói

khẽ, phân vân - Có thể vì vẻ cô độc quá rõ của anh ta...

Sau lần ấy, bằng cách sắp xếp nào đó, họ không bao giờ gặp nhau ba

người. Dường như Vinh cũng không mấy bận tâm sự hiện diện của Hoan,
ngoại trừ một lần anh nói với Vinh về việc thiết lập một đời sống ổn định
sau tuổi 30, có gia đình, yêu thương và có trách nhiệm với một ai đó. "Cậu
có tin Hoan mang lại bình yên cho cậu suốt quãng đời còn lại không?" -
Vinh nhìn thẳng vào anh.

Anh bật cười: "Có lựa chọn khác nếu không tin điều ấy sao?". Vinh cười

to. Tuy nhiên, anh nhận ra bạn thân chưa bao giờ có người yêu hay tình
nhân, dù là mối quan hệ ngắn hạn. Đôi khi Vinh ốm. Anh ghé qua thăm.
Mấy lúc như thế Hoan từ chối lên căn hộ của Vinh. Cô ngồi ở café dưới
chân cao ốc, kiên nhẫn chờ anh bao lâu cũng được.

Máy bay hạ cánh. Từ đường dẫn, anh đi thẳng ra cổng. Một người ngồi

ghé trên hàng rào kim loại, gương mặt nhìn nghiêng cúi xuống, rất giống
đứa bé bên đụn cát.

Nhận ra anh, Hoan lảo đảo đứng dậy. Hốc hác, trắng xanh, cô bước đi

khó khăn, tựa xuyên qua một làn nước cứng. Anh ôm nhẹ vai cô. Tóc, da,
lớp vải áo, tất cả tỏa ra hương vị khô lạnh. Cô lắc đầu khi anh hỏi cô có ốm
không.

Họ lên băng sau chiếc taxi vàng. Anh hỏi ngay về Vinh. Anh ta mất vì

cancer, metastasis giai đoạn cuối. Ba năm vừa qua rất đau đớn. Nhưng ngày
cuối cùng anh ta hoàn toàn bình thản. Hoan trả lời nhát gừng, sử dụng vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.