từ tiếng Anh, thói quen khi cô lảng tránh sự sợ hãi hoặc cảm xúc khó kiểm
soát. Anh khó thở khủng khiếp.
- Anh không biết gì bệnh tật của Vinh! - Anh cất tiếng, sau quãng bất
động.
- Anh ấy giấu. Không ai biết. Kể cả gia đình.
- Em biết hết những bí mật của Vinh? Từ lúc nào? - Anh hỏi, lạnh toát.
- Gần hai năm nay. Với em, Vinh không che giấu. Anh ấy và em dựa vào
nhau.
- Tại sao anh không biết nó? - Rõ ràng anh đang rơi vào khoảng không
tối đen.
- Tại anh không bao giờ muốn biết. Anh luôn lảng tránh hết thảy những
gì khiến anh cảm thấy không an toàn... - Hoan thì thầm.
- Em thương yêu anh ta?
- Vâng.
5. Anh đến căn hộ của Vinh từ sáng sớm. Im ắng. Anh kéo rèm, mở các
cửa sổ.
Chuồn chuồn bay lượn dày đặc trong khoảng trời xanh lơ. Anh tự hỏi đã
bao nhiêu lần Vinh đứng đây, lặng lẽ nhìn các vệt mây trôi dạt, những con
chuồn chuồn điên cuồng vì mất phương hướng, các vòm cổ thụ dưới kia
như các cụm khói lay động?
Khi quan sát tất cả chuyển động bất tận ấy, Vinh đã nghĩ gì? Những câu
hỏi dai dẳng, chẳng chạm vào điều gì rõ ràng nhưng lại khiến anh cay đắng
hơn hết. Sau khi Vinh mất, căn hộ đóng kín. Anh mượn chìa khóa người