CÁNH TRÁI - Trang 52

Ánh sáng lọc qua ô kính bé nhỏ biến các món ăn tỏa khói trên bàn thành

bức tranh tĩnh vật mê hoặc. Cô gái chậm rãi gắp trứng và đậu luộc, thi
thoảng nhấp chút rượu táo. Dôi mắt cô lơ đãng khi nói:

- Đã lâu lắm rồi em mới nấu ăn. Thực phẩm mua về cất vào tủ. Em

không sao đụng đậy chân tay được. Bữa ăn gần giống như biểu tượng của
tình thân, người thương yêu, gia đình ấm cúng. Mà em chỉ có một mình.

- Anh trai của em không đến thăm ư?

- Anh ấy chết rồi. Năm ngoái. Anh ấy tự sát bằng hơi đốt.

- Anh xin lỗi - Tôi nói khẽ sau một lúc lặng đi.

- Anh của em là người đồng tính. Anh ấy biết rõ điều này năm 17 tuổi.

Suốt thời thơ ấu, bạn thân duy nhất của em là anh trai. Em đọc các quyển
sách anh ấy đọc, ưa thích màu sắc anh ấy lựa chọn. Ở một lẽ nào đó, anh
trai biến thành mẹ, chị, thành bạn gái của em. Khi anh ấy quá suy sụp,
chúng em quyết định bỏ nhà đi tìm một nơi nào đó để chết. Thế rồi trên
đường đi, em sốt. Em trở thành thiếu nữ. Anh trai chăm sóc cho em. Đó
cũng là lúc anh ấy bảo không nên chết nữa. Còn bao thứ tốt lành chờ em
phía trước. Chúng em quay về nhà. Nhưng từ đấy, em cảm nhận anh trai
dần dần rời xa em...

- Em có ở gần khi anh ấy mất không? - Tôi hỏi sau hồi lâu lặng đi.

- Đủ 19 tuổi, anh trai em sang Mỹ học thiết kế. Anh ấy luôn chiến đấu

điên cuồng với bản thân. Khi anh ấy chết cô độc ở Mỹ, em vừa đau đớn,
vừa có phần dễ chịu. Nhưng, ở sâu thẳm, em thấy mình bị bỏ lại trong thế
giới mênh mông này.

Chúng tôi lặng đi, chóng mặt. Tôi vào bếp, nhấc món mì nabe yaki udon,

mang ra bàn. Bằng hai cái thìa, tôi và Megu ăn chung trong nồi đất. Mì
nóng. Hơi thở nóng. Những ngón tay chạm khẽ ấm nóng. Nước mắt Megu-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.