dưng, vẻ lơ đãng nơi San tan biến. Cô sống động khác thường. Làn da trắng
mờ trong bóng tối. Ánh trăng phản chiếu vào mắt, lấp lánh như đom đóm
mùa thu. Những ngón tay bấu chặt vào anh, tột cùng kinh hãi, tột cùng cô
độc. Tất cả thấm đẫm sinh khí khác lạ. Đêm không lạnh, nhưng San nép sát
anh mãi, kiếm tìm một thứ gì đó. Mái tóc ngắn dậy lên mùi mơ chín. Giữ
cô trong tay, anh áp môi lên vầng trán phẳng. Chuyển động chậm rãi, yên ả.
Hệt như anh đang đi xuyên qua một đường hầm xanh dịu, bất tận. San thở
nhẹ, nghiêng đầu gối lên cánh tay anh.
Ngoài cửa sổ, vài vệt mây như dán lên nền trời tím thẫm. Họ thoáng
nghe âm thanh rầm rì vẳng đến của những chiếc xe tải. Rồi đột nhiên, nổi
lên tiếng kêu của một con nhạn biển bay lạc qua thành phố. Tất cả những
thứ ấy vừa có thật, vừa đáng nghi hoặc, khiến thế giới xung quanh họ chậm
rãi biến hình thành một bức tranh trên tấm vải vẽ khổng lồ.
4. Cuối tháng mười hai, một bác sĩ nhãn khoa khám và đồng ý thực hiện
phẫu thuật cho San. Có thể cô tìm lại ánh sáng. Nhưng cũng có thể mù vĩnh
viễn. Chẳng có gì chắc chắn cả. San lảng tránh nói về cuộc phẫu thuật.
Nhưng các đòi hỏi của cô với Vĩnh gắt gao hơn. Nghe mô tả hình khối,
đường nét về người hay vật nào đó, cô thường hét lên, yêu cầu anh dừng
lại. Cô muốn hình dung nó chi tiết, thật rõ nét. Bàn tay cô run bắn lên như
phát sốt. Cách duy nhất chống cự với nỗi tuyệt vọng của cô là những câu
chuyện bịa đặt. Mọi thứ quanh Vĩnh chao đảo. Anh chẳng có gì để bám
vào, giúp anh có một chỗ tựa và định hướng. Sự mù loà của San buộc anh
phải nhìn theo cách khác. Anh nhận ra mọi thứ anh thấy lâu nay không
đúng như anh tưởng. Chẳng có gì rõ ràng. Tất cả đều chập chờn. Một thế
giới không thể kiểm soát. Các lập trình đầy biến cố không ngờ. Và vì thế,
anh không hề an toàn. Khám phá này thoạt tiên làm anh tức giận ngạt thở.
Sau đó, cảm giác buồn bã xâm chiếm.
Nhưng anh thấy dễ chịu hơn. Có một lần, San đột ngột nhắc đến chuyến
du lịch. Theo quy ước mơ hồ, sau tai nạn của San, họ lảng tránh hết thảy