- Sẽ sớm qua thôi!
- Vâng, chắc là vậy. Nhưng, dù chuyện gì xảy ra, cũng không có gìđáng
tiếc.
Cũng như anh, San hiểu chẳng có gì nghiêm trọng, nên cũng chẳng có gì
quá thiết tha trong cuộc đời này. Máy bay lại lao lên, dốc ngược. Áp suất
gần như biến mất. Không khí dồn nén trong các lá phổi, khiến anh như sắp
vỡ tung. Mặt nạ dưỡng khí bung xuống, lơ lửng trước mặt. Bỗng, trạng thái
cân bằng trở lại, cũng đột ngột như khi nó biến mất. Có một tiếng rắc nhẹ.
Khoang hành lý ngay phía trên chỗ ngồi San bật nắp. Chốt khoá gãy. Vĩnh
chỉ kịp nhìn ổ khoá số loé lên tia sáng lạnh, khi chiếc vali đen cỡ nhỏ của
họ rơi thẳng lên đầu San, khiến cô ngất đi.
. Máy bay transit ở Hong Kong. Vĩnh và một nhân viên hàng không đưa
San đến thẳng bệnh viện cấp cứu. Tình hình không có gì rõ ràng. San tỉnh
lại sau 6 tiếng. Cô không rên la, không phàn nàn vì chuyến bay bỏ dở giữa
chừng. Cô chỉ yêu cầu được tháo dải băng đen khỏi mắt. Vấn đề là chẳng
có dải băng nào cả.
Về sau này, Vĩnh thường tự hỏi, thời điểm khó khăn đó, anh hay San
kinh hoàng hơn? San tức khắc hiểu ngay tai họa cô đang mắc kẹt. Im lặng,
thậm chí cô còn mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt dửng dưng, treo lơ lửng theo
suốt chuyến bay quay về nhà. Bác sĩ cho biết một khối tụ máu nhỏ đè lên
thần kinh thị giác. Bất kể lúc nào, cô cũng có thể chấm dứt tình trạng này.
Nhưng nó cũng có thể kéo dài không hạn định. Mất khoảng một tuần, để
San quen với tình thế mới. Cô đi men theo các đồ đạc trong căn nhà rộng.
Cô đếm và ghi nhớ những bậc thang. Cô bắt đầu thành thạo việc tiếp xúc
của ngón tay và lòng bàn tay, tập lắng nghe, khám phá bí ẩn của thuật định
hướng bằng mùi hương. Vĩnh biết, mọi thứ hết sức khó khăn với một người
vốn dĩ làm việc và xây dựng thế giới chung quanh bằng các hình ảnh thị
giác. Có lần, về nhà sớm, anh nhận ra cô đi lang thang trong vườn, đặt chân
chính xác trên từng phiến đá viền theo hồ cá. Giống như một đứa trẻ vô tư