nhẵn nhụi của đô thị. Thật khủng khiếp khi nghĩ rằng mỗi người trên trái
đất này sẽ có hàng chục, có thể hàng trăm, hoặc hơn thế nữa, những sáng
chủ nhật cô độc như thế này. Vệt nước chảy trên má cô gái. Cánh tay khoác
nhẹ lên vai cô từ người bên cạnh. Hoan rời mắt khỏi kính viễn vọng, khi
Allen ôm ghì và hôn lên đôi má lạnh buốt của cô.
Magritte trên tường tô đậm cảm giác trống không yên lặng. Hoan nấu ăn
trong cái bếp nhỏ. Không khí bỗng căng phồng lên mùi thức ăn thơm tho và
hạnh phúc. Cô mở hộp, lấy ra cái cốc mới tinh uống rượu vang đỏ. Trong
chớp mắt, mọi thứ xung quanh như biến hình. Nụ cười gần gũi. Các ngón
tay khô, ấm áp. Những câu chuyện được bắt đầu nhẹ nhõm, việc chia sẻ
những ký ức và hy vọng dịu dàng, đầy tin cậy... Đó là khoảnh khắc ngắn
ngủi đời sống bỗng mềm dịu, mờ đi những đường viền đơn điệu cỗi cằn.
Mưa to. Họ nằm im, níu chặt nhau trong chăn, lắng nghe tiếng những hạt
nước quật vào ô kính. "Tôi sẽ đến thành phố của cô, Hoan ạ. Ừ, tôi sống
một mình lâu rồi. Tôi tự nhủ mình chẳng tìm kiếm gì cả. Nhưng rồi cô là
người mà tôi đã mong chờ. Một không khí, một nhịp sống khác..." - Allen
nói thầm thì. Hoan co lại. Mỗi vật người ta nhìn thấy lại che giấu một thứ
khác, một điều gì đó khiến người ta sợ hãi mà vẫn đầy mê say. Nó là gì
nhỉ? Là hy vọng, là chờ đợi, là tình yêu ư? Hoan cựa nhẹ trong tay Allen.
Đôi mắt to màu xám tro của anh như cánh cửa rộng mở ra, gọi cô bước vào
bên trong, chậm rãi bước đi.
Hôm sau, Allen tiễn Hoan ra sân bay về nước. Cô đi chuyến đêm. Họ
thống nhất không trao đổi email. Không nên bắt cuộc sống tuân thủ các thói
quen tẻ nhạt. Khi động cơ vang lên rầm rì, máy bay giống hệt như một hành
tinh lạc lõng tách rời thế giới bên dưới, cảm giác bước đi chuếnh choáng
vẫn còn nguyên trong cô.
° ° °
Công việc của Hoan ở công ty cũ không có gì phàn nàn. Sau chuyến tu
nghiệp, các mẫu thiết kế của cô đượm một tinh thần khác biệt: Tính công