CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1026

Nàng nằm trên sập trải da hổ, ngủ trong bụi hoa đào. Một cơn gió xuân

thổi tới, từng cánh hoa đào xoay tròn rồi rơi xuống, có cánh rơi trên mặt
nàng, có cánh rơi vào cổ nàng, trên bộ y phục màu đen lại càng có nhiều
cánh đào hơn nữa.

Trương Khởi ngủ rất say, mỗi khi có cánh hoa đào rơi trên mặt, nàng lại

"ngô, ngô" hai tiếng, phất tay gạt một cái, còn chưa trúng cánh hoa thì đã
mệt mỏi ngủ tiếp.

Mỹ nhân ngủ, quả là cảnh đẹp nhân gian.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, đám người Thu công chúa đờ ra.

Cảm giác xấu hổ, nhơ nhớp quen thuộc lại trào ra trong ngực, Thu công

chúa tức giận khẽ quát: "Thật có nhã hứng mà, ban ngày ban mặt, còn ngủ
say như vậy."

Nàng không nói thì thôi, lời vừa nói ra, chúng quý nữ đồng thời nghĩ

thầm: Vừa mới đuổi sứ giả của Thái hậu đi, vừa tránh được trừng phạt của
Thái hậu, vừa nói dối như cuội, vậy mà giờ nàng ta lại ngủ, còn ngủ say
như vậy?

Đột nhiên các nàng thầm nghĩ: Nghe nói những danh sĩ của Ngụy Tấn ở

phương nam tuẫn lãng đa tài, từ trước đến nay đều không màng sinh tử, tác
phong phóng khoáng, không màng vinh hoa sủng nhục... Chỉ một cô nương
bình thường ở phương nam lại có thể phóng khoáng như vậy, lại có thể
khiến cho những thiên chi kiêu nữ chân chính như các nàng đều trở nên lỗ
mãng, thấp kém, trở nên buồn cười đến đáng thương?

Đương nhiên, ý niệm này chỉ chợt lóe lên, chớp mắt, Trịnh Du nhẹ giọng

nói: "Phương lão, Trương thị mệt mỏi, ông đừng gọi nàng, chúng ta tự chơi
ở trong này là được rồi." Nàng ta chỉ là một cơ thiếp, có tư cách gì mà thay
thể chủ nhân trong phủ để tiếp đãi các nàng cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.