không ít ánh nhìn của dân chúng.
Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa của Trịnh Du lẳng lặng dừng ở đó, nhìn
Hắc Giáp Vệ ra vào cửa phủ không ngừng, mặt của nàng nhanh chóng trầm
xuống.
... ... Tại sao ngày vui của nàng ta luôn ngắn chẳng tày gang như vậy?
Trong nháy mắt, nàng liền thấy Lan Lăng Vương lao ra khỏi phủ, Trịnh
Du vừa muốn lên tiếng gọi, miệng vừa mở, hắn đã như gió lốc lao vút ra,
làm gì còn có tinh thần mà để ý tới người khác?
Vừa ra khỏi cửa thành phía Đông, Lan Lăng Vương liền phóng đến Vệ
Doanh Hoàng thất cách đó ba trăm dặm.
Theo tin tức vừa lấy được, tối hôm qua đội hộ tống cưỡi ra khỏi thành
không nhiều lắm. Dưới tình huống này, hoặc là Thái hậu đã ra quyết định
thật nhanh, nửa đường lấy mạng của Trương Khởi, hoặc tìm thêm cớ gì đó
qua loa tắc trách với nhóm người của mình. Dĩ nhiên, làm như vậy nguy
hiểm quá lớn, tỷ lệ không bị hắn và bệ hạ phát hiện quá nhỏ, mà bà cũng sẽ
không làm việc như thế .
Một điểm nữa chính là, bà cho người cầm thủ tín đưa đến cho nhân vật
quan trọng của Vệ Doanh Hoàng thất , hộ tống Trương Khởi trở về Nam
Trần.
Theo hiểu biết của hắn đối với Thái hậu, bà sẽ lựa chọn cách làm thứ hai.
Cho nên, hắn lập tức phi đến Vệ Doanh Hoàng thất, nghĩ đến việc sẽ nhìn
thấy Trương Khởi, tâm của Lan Lăng Vương liền nóng bừng lên.
Hôm nay thời tiết đã qua mùa xuân, bầu trời âm trầm mây đen bao phủ,
thêm mấy phần xào xạc.