CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 113

Dưới tóc mái thật dày là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trương

Khởi, còn có hàng lông mi dài mượt, A Lục buồn buồn nói: "A Khởi thật
không giống một cô tử còn trẻ chút nào."

Ngay cả Quảng Lăng Vương cũng không đả động được nàng.

Nghe thấy A Lục giận dữ, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng cười để lộ

ra hàm răng trắng như tuyết, "Quảng Lăng Vương à? Hắn cũng không phải
là người mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp." Mới nói đến đây, không biết
nàng nghĩ đến cái gì, bàn tay run lên, chiếc kim thêu liền đâm mạnh vào
ngón giữa. Trương Khởi vội vàng ngậm ngón tay đang chảy máu vào
miệng.

Thấy ngón tay của nàng đặt trên bờ môi đỏ mọng, hình ảnh ấy khiến

người ta rung động không thôi. A Lục nhìn đến mức ngây người ra. Một
hồi lâu, nàng ngạc nhiên nói: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì thế? Cứ sững
người ra thế kia."

"À?" Trương Khởi vội vàng bỏ ngón tay ra khỏi miệng, cúi đầu nói:

"Không nghĩ gì cả."

***

Cả mấy ngày liền, đám cô tử đều chìm trong sự phấn khích, kể cả là đám

thị nữ trẻ tuổi cũng cực kì hào hứng.

So với họ, Trương Khởi lại bình tĩnh như giếng cổ không hề gợn sóng,

đó quả là bình tĩnh quá mức. Vốn dĩ vì chuyện của Tiêu Mặc mà Trương
Khởi vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này
của nàng tâm tình cũng bình tĩnh lại.

Sau năm sáu ngày liên tục mưa dầm không nghỉ, ánh nắng của một ngày

mùa Xuân rực rỡ đã bắt đầu đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.