CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1168

Thấy nàng dần khuất phục, Lan lăng Vương liền thầm vui sướng, hắn

đang chuẩn bị dịu dàng gọi tên của nàng. Lại nghe thấy giọng Trương Khởi
thật thấp, thanh thúy, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta đã quyết nói ra những
lời đó thì liền không nghĩ tới mình nhất định phải còn sống."

...........

Thấy Lan Lăng Vương cứng lại, nàng từ từ rút cánh tay của hắn ra. Rũ

hai mắt, nói tiếp: "Thật ra thì, ta đã sớm cần phải chết. Chỉ là lúc trước luôn
không có đủ dũng khí, luôn ảo tưởng..... Hiện tại, ta không ảo tưởng nữa
rồi. Trường Cung, sao không rút thanh bội kiếm kia ra, chỉ cần dùng nó nhẹ
nhàng vẽ một đường lên cổ ta, phiền não của ngươi, phiền não của ta, liền
không còn nữa."

Tiếng nói của nàng thấp mà trầm ổn, vừa dịu dàng, lại vừa mị hoặc.

Nàng đang mị hoặc bản thân hắn tự đi giết nàng.

Đột nhiên, cảm giác vô lực chưa từng có, khủng hoảng cùng đau đớn

không nói ra được, còn có cả tức giận vô biên đồng loạt xông đến cắn xé
hắn, cắn nuốt hắn.

Cả người của Lan Lăng Vương liền cứng lại.

Qua một hồi lâu, hắn mới khàn giọng quát: "Canh giữ nàng" tiếng nói

vừa dứt, hắn lập tức lao vọt ra, đảo mắt liền xô cửa ra ngoài.

Lan Lăng Vương vừa xông ra khỏi chính viện, Phương lão liền vội vàng

đuổi theo, hắn thở hổn hển, kinh hoảng kéo lấy ống tay áo của Lan Lăng
Vương luôn miệng hỏi: "Đứa bé, đứa bé, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao
ngài lại tức giận như vậy?" Lão chưa bao giờ từng thấy Lan lăng Vương
tức giận như thế bao giờ, dữ dằn gần mất khống chế, khiến Phương lão cảm
thấy lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.