CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1207

của mình, thì bị gió mạnh quất tới quất lui, giống như một cái chớp mắt tiếp
theo, sẽ thổi rớt cả đầu nàng. Nàng chỉ cảm thấy lưng ngựa càng ngày càng
không bằng phẳng, cả người nàng cũng không chịu khống chế trượt xuống.
Nàng chỉ cảm thấy con ngựa này nhảy lên thật cao, “bộp” một tiếng, cái
mông của nàng rốt cuộc hoàn toàn lệch ra đến một bên, cả thân thể nghiêng
đi, người của nàng không thể khống chế, đầu hướng xuống, trong lúc té
xuống nguye hiểm, thấy mặt đất nhấp nhô, đất cát lẫn lộn dưới ảnh trăng lờ
mờ thì Trương Khởi kêu thảm một tiếng: ta sắp chết rồi? Ta sắp chết rồi.
Đang lúc này, “phịch” một tiếng, eo của nàng bị người ta mạnh mẽ chụp
lấy, khi xiên áo rơi xuống đất thì trán của nàng lướt qua đất cát rồi cả người
rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Nàng bị Lan Lăng Vương ôm lấy.

Trương Khởi chưa hết kinh hoảng, sắc mặt còn trắng bệch, vừa mới thoát

chết, làm cho cặp mắt nàng trợn trắng, tay chân co quắp một trận.

Lúc này, lòng bàn chân của nàng ấm áp, cũng là Lan Lăng Vương cởi

giày của nàng xuống, hắn vừa dịu dàng mạnh mẽ xoa bóp lòng bàn chân
nàng, vừa trầm thấp nói: “A Khởi, đừng sợ, không sao, đừng sợ…”

Trương Khởi từ từ tỉnh hồn lại, nàng trợn to cặp mắt nhìn Lan Lăng

Vương một hồi, đột nhiên nâng đôi tay, vừa dùng sức đánh bả vai của hắn,
vừa thét to: "Ngươi khốn kiếp, ngươi khốn kiếp"

Mắng xong, nàng há miệng, cắn mạnh lên má của hắn.

Hắn không có tránh né.

Trương Khởi hận hận lẩm bẩm ở má của hắn.

Lan Lăng Vương nghiêng đầu, ngưng mắt nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.