CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1273

Hắn thực không dám tin, đột nhiên lao ra khỏi tửu lâu quán rượu, mới

vừa chạy về hướng Tấn Dương hai bước, nhìn người qua lại giữa ngã tư
đường thế nhưng lại không biết chính mình đi đến đó sẽ có ích lợi gì?

Hiện tại, nói gì cũng đã muộn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Uy chìm trong đau buồn, không nhịn

được lấy tay áo che mặt, oa oa khóc lớn lên.

Trương Khởi vừa định tìm một tửu lâu để ăn trưa, chỉ chớp mắt liền thấy

được người thiếu niên đứng đó khóc nức nở . Ở bên cạnh thiếu niên, người
đi đường thỉnh thoảng quay đầu lại xem, thuận tiện chỉ chỉ chỏ chỏ."Khóc
vì Trương cơ đấy." "Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thật là đáng tiếc." "Thế
gian này người phương nào không đáng thương?" "Là một người có khí
phách .......thế gian này, chỉ có khí phách mới không dễ thành tro bụi".

Một tiếng rồi lại một tiếng nghị luận tràn ra, mấy tỳ nữ cũng quay đầu

nhìn về phía Trương Khởi. A Lục cũng quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "A
Khởi, hắn đang khóc vì ngươi đấy. Mấy ngày nay luôn gặp phải người vì
ngươi rơi lệ ."

Trương Khởi ừ một tiếng, thầm nghĩ: thiếu niên này nhìn khá quen,

nhưng đã gặp qua ở nơi nào?

Đang lúc nàng yên lặng nhìn về phía Tô Uy, thì Tô Uy vốn đang khóc

rống đột nhiên lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên.

Cứ thế, bốn mắt nhìn nhau.

Cảm thấy thiếu niên này khá quen, đang khóc đỏ cả mắt bỗng dưng

ngẩng lên nhìn mình, Trương Khởi vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đi.". Rồi lập tức dẫn đầu xoay người rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.