CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1297

Phương lão ngẩn ra, khuyên nhủ: "Quận Vương, hiện tại đã là đêm

khuya." Mới khuyên một câu, ông nhìn vào cặp mắt của quận vương,
không khỏi nghĩ ngợi: hiện tại muốn Quận Vương đi ngủ, ngài ấy cũng
không ngủ được, thôi, tất cả theo ngài ấy đi.

Vì vậy ông gọi người làm, kêu họ mang bản đồ tới đây.

Lan Lăng Vương xem cả một đêm. Mỗi lần chỉ vào một thôn trang thật

nhỏ, hắn đều có thể tưởng tượng phụ nhân của hắn đang ở trong cái sân
nào, rồi nhìn bão tuyết tung bay bên ngoài đờ đẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn
không còn ngơ ngác mất hồn, chỉ là mỉm cười không ngừng uống rượu.
Nhưng uống uống, liền đã lệ rơi đầy mặt.

Bị Phương lão khuyên mãi, rốt cuộc đêm khuya cũng đi ngủ. Ngày hôm

sau tỉnh lại đã là buổi trưa.

Thì ra tin tức Trương cơ vẫn còn sống, chẳng những khiến Quận Vương

mừng như điên, ngay cả chính ông, cũng giống như được giải thoát, lần đầu
tiên ngủ thật ngon trong một tháng qua.

Mới vừa rửa mặt ra ngoài, một vệ binh đã đến, gọi Phương lão: "Lão

thúc, Quận Vương gọi ông đi qua."

"Uhm."

Phương lão bước nhẹ nhàng về phía trước.

Đi tới cửa viện thì ông thấy Lan Lăng Vương đang chắp tay vòng tới

vòng lui ở trong sân. Khác với lúc trươc là, bây giờ Lan Lăng Vương đã
không còn vẻ băng hàn, càng không lộ vẻ đau đến không muốn sống, thay
vào đó là gương mặt phiền não.

Nhưng phiền não cũng còn tốt hơn trước, vẻ mặt như thế, thật làm cho

Phương lão xem mãi không chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.