CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1380

Lúc tới, câu "chớ mất uy nghi" mà bệ hạ nói với Lý phi bọn họ đều nghe

ở trong tai, thật may là nương nương cũng biểu hiện khá tốt, chưa từng mất
mặt trước ai.

Xe ngựa chạy chầm chậm, đến khi không nghe được tiếng khóc trong xe

nữa, mới bắt đầu tăng tốc. Sau khi chạy vào trong cung thì Trương Khởi
được đỡ xuống, đã vẻ mặt như thường, trừ mắt hơi hơi đỏ, thì không có gì
khác thường nữa.

Trương Khởi nhìn thấy Vũ Văn Ung thì đã gần tối.

Thấy Trương Khởi, Vũ Văn Ung nở nụ cười ôn hòa như thường ngày.

Đánh giá nàng một lát xong, Vũ Văn Ung hỏi "Hôm nay ái phi đã làm gì?"

Trương Khởi mỉm cười nói: "Luôn thêu thùa."

"Chưa từng khảy đàn?"

"Không dám."

Nàng trả lời không phải chưa từng, mà là không dám, đó chính là sợ

tiếng lòng của mình lẫn vào trong, làm cho người ta nghe được.

Vũ Văn Ung cười cười, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng"

Trong đêm nay, Trương Khởi trằn trọc trở mình, vẫn mở mắt đến trời

sáng, nhìn bầu trời dần dần sáng lên bên ngoài, nàng giùng giằng bò dậy
mới phát hiện áo gối đã ướt đẫm.

Toàn bộ buổi sáng, nàng đều mất hồn mất vía, thấy Vũ Văn Ung không

có ở đây, Trương Khởi chỉ cảm thấy ngực buồn bực đến đau, hình như
không có gì để cho mình dời đi một chút lực chú ý, thì nàng không có cách
nào khống chế mình. Lập tức, liền dẫn bốn gã thái giám ra cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.