khi dễ ngươi rồi hả ?"
Trương Khởi liền lắc đầu.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Hôm nay ta thấy được một nhóm
người Trần, chắc không lâu nữa bọn họ sẽ về Trần."
A Lục lập tức hiểu rõ ý tứ của Trương Khởi, sợ hết hồn hỏi: "A Khởi,
bây giờ ngươi không tốt sao? Hiện tại tất cả mọi người ai cũng kính trọng
ngươi, cũng khen ngợi ngươi, thế mà chúng ta còn phải trở về Trần sao?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Nàng kinh ngạc mà nhìn A Lục, một hồi lâu mới đan tay vào nhau, thì
thào mà nói ra: "Ta, ", nàng cười khổ nói tiếp: "A Lục, ta muốn thời gian
này chân chính yên lặng một chút, cho dù là một năm, hai năm....... Ta
không muốn phải chạy ngược chạy xuôi, không muốn phải hoảng loạn,
không có chỗ nào để nương tựa, lại càng không muốn cùng người khác
tranh tới đoạt lui. A Lục, ta cũng không biết trở lại nước Trần sẽ như thế
nào, nhưng dù sao nó đã thành chấp niệm, ta luôn nghĩ tới một ngày kia, có
một chỗ để cho ta có thể bỏ xuống tất cả lo lắng, bình thản sống qua ngày,
nếu quả thực bất đắc dĩ thì được một năm cũng tốt."
Trương Khởi cũng không nói ra, Vũ Văn Ung so với nàng thực giống
nhau, đều là người ôm lo lắng trong lòng, hai bọn họ kết hợp lại, làm tri kỷ
còn có thể, nhưng làm vợ chồng thì cảm giác kia thật không dễ chịu.
A Lục ngơ ngác nhìn Trương Khởi, nghe một hồi, nàng ta đột nhiên nói:
"A Khởi, chúng ta có thể cầu xin công chúa, nàng ấy nhất định sẽ giúp một
tay, nàng ấy quả thực rất tốt!"
Nghe A Lục nói như thế, Trương Khởi vội vàng lắc đầu, tay nàng đặt lên
trên mu bàn tay của A Lục, trấn an: "Không vội, ta không vội....... Dù sao
trước khi bệ hạ lập hậu, ta đều có thể không vội."