CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1495

Nghe thấy nàng khẽ gọi tên của mình. Hai tay đang ôm lấy nàng đột

nhiên cứng đờ, một lát sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "Sau khi ta rời đi, cảm
giác không ổn, liền quay trở lại, hạ trại ở cách nơi này ba trăm dặm. Vừa
hay nhìn thấy cảnh người Đột Quyết bại lui, Vũ Văn Hộ truy kích."

Trương Khởi lại "Dạ" một tiếng.

Toàn thân nàng vẫn mềm nhũn, vô lực tựa vào trong ngực của hắn,

Trương Khởi lẩm bẩm hỏi: "Vũ Văn Ung chạy thoát rồi sao?"

Nghe nàng nhắc tới Vũ Văn Ung, hắn lại cứng đờ lần nữa, một hồi lâu

sau hắn mới cất giọng khàn khàn:"Vũ Văn Ung là một người thông minh,
hắn ta chạy đến phương Bắc, đoán chừng sẽ hội họp với Vũ Văn Hộ". Chỉ
có hội hợp, hắn mới có cơ hội quay trở lại, mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục
trước kia, mới có thể làm một Vũ Văn Ung kiêu ngạo, trừđiểm nhơ chạy
trốn không ở lại trong lúc trọng đại như vậy. Cho dù cuộc chiến tranh này,
hắn căn bản không có cơ hội nhúng tay.

Nói tới chỗ này, giọng của Lan Lăng Vương truyền đến thật thấp:" Hắn

vứt bỏ ngươi mà chạy, ngươi không hận hắn sao ?"

Lại còn quan tâm hắn như vậy, một chút trách cứ oán hận cũng không có

sao ?

Trương Khởi nhắm mắt lại, một lúc sau, giọng nói vô lực của nàng mới

nhẹ nhàng truyền đến:" Ta chỉ hận ngươi....." Những người khác, nàng sẽ
không oán hận, không muốn oán hận, cũng không có tư cách oán hận. Đối
với Trương Khởi mà nói, quan hệ giữa nàng và Vũ Văn Ung vốn chỉ là
quan hệ hợp tác bình thường. Nàng nghĩ,nếu trong lòng bọn họ nảy sinh lo
lắng cực độ, ở mọi thời khắc cũng đều là tính toán đến quyền hành, lợi ích
được mất, làm vợ chồng còn kém xa làm bằng hữu lâu dài, quan hệ cũng
bền chắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.