CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1614

Vũ Văn Liên hạ thấp giọng cười ha hả, phóng túng nói “ Lương huynh

mặc dù động thủ dưới trời đông tuyết lở nhưng mà ta vừa nghĩ tới phụ nhân
Trương thị khuynh sắc khuynh thành kia, tâm ý liền nhộn nhạo!”

Lương Hiển cười ha hảm nói :” Nói hay lắm.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng dáng của Lan Lăng Vương đã sớm

không nhìn thấy, mà hai người, càng thêm sải bước vào một khe núi tránh
gió đã sớm chuẩn bị từ trước.

Đúng lúc này, một tên hộ vệ vội vàng chạy tới, hắn vội vàng thi lễ, rồi

lớn tiếng nói :” Bẩm Quốc Công, phía trước xuất hiện một tiểu đội sáu
người”. Hắn mới nói đến đây, thì cách đó không xa, truyền tới khẩu âm la
hét của nước Tề, một người đang kêu lên :” Các người đi nhầm phương
hướng rồi, Quận Vương ở chỗ này!”.

Lương Hiển cũng nghe thấy tiếng người Tề, sắc mặt trầm xuống, Vũ Văn

Liên liền hừ nói : “ Là tới tìm Lan Lăng Vương hay sao ?”. Ánh mắt hắn ta
âm u, ra lệnh :” Đều giết hết!”. Hắn ta nhìn sang Vũ Văn Liên, tay phải
chém xuống phía dưới, trầm giọng nói :” Lương huynh, muốn thăng quan
phát tài cần phải mạo hiểm, cơ hội như vậy, sợ là sau này sẽ không có
đâu!”.

Lời này vừa nói ra này, Lương Hiển không do dự nữa, hắn quay đầu, ra

lệnh :” Mau chóng hành động, giết hết những người kia!”.

“ Vâng”.

Hộ vệ kia nhận lệnh xong, liền vội vàng đi vào trong rừng cây. Sau khi

hắn ta đi vào không lâu, tiếng cung tên rời nỏ xé gió lập tức truyền đến.
Kèm theo tiếng cung nỏ là nhiều tiếng kêu thảm thiết!

Người của Lương Hiển làm việc thật lưu loát. Vũ Văn Liên khen ngợi

một tiếng, cùng với Lương Hiển xông vào trong rừng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.