CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1728

Dứt lời, trường bào vung lên, tiêu soái xoay người, theo bóng dáng dần

xa, là một tiếng ngâm chất chứa cảm giác hối hận, hơn thế nữa là nỗi bi
thương không nói ra lời truyền đến: "Tử chi canh này, uyển trên đồi này.
Tuân hữu tình này, mà vô vọng này 1".

1 Câu thơ trên hàm nghĩa: Cho dù nàng mỹ lệ, cao quý đến bao nhiêu

chăng nữa, cho dù ta thật tâm luyến mộ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng
không dám có hy vọng xa vời.

Tạ Tử Ngạn vừa đi, xung quanh liền an tĩnh hẳn. Trương Hiên nhìn sang

Trương Khởi, đột nhiên lên tiếng: "A Khởi, chúng ta ra kia nói chuyện
thôi!". Lời này vừa nói ra, mấy người con cháu thế gia lại thổn thức một
hồi, nhưng Trương Hiên cũng không để ý đến

bọn họ, việc này đối với người người luôn luôn mềm yếu như hắn ta mà

nói, thật đúng là không dễ.

Thấy hai huynh muội họ sắp rời đi, Trương Cẩm đột nhiên kêu lên: “Chờ

một chút”. Nàng ta vội vàng bước ra, đi thẳng tới trước mặt Trương Khởi,
sau đó ngẩng đầu lên, quan sát nàng từ trên xuống , lại từ dưới lên trên, cẩn
thận đánh giá. Một lát sau, đột nhiên mím môi hỏi: “A Khởi, lúc ấy có phải
ngươi che giấu dung nhan hay không?”

Trương Khải ngước mắt lên đáp: “Phài!”

Giọng nói của Trương Cẩm hơi rung động: “Vậy A Mạc hắn, có phải đã

sớm biết hay không?”

“Phải!”

“Ta hiểu rồi!” Trương Cẩm nở nụ cười thê lương, rồi thì thào nói: “Ban

đầu, huynh ấy thật sự là vì ngươi mà tiếp cận ta... Ta thật sự ngu ngốc, thật
khờ...” Vừa nói, nàng ta vừa lảo đảo đi ra ngoài, Trương Khởi ngẩng dầu
lên, kinh ngạc mà nhìn theo bóng dáng càng chạy càng xa kia cho đến khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.