CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1729

biến mất hẳn ở đầu cầu thang, nàng còn nghe được Trương Cẩm lẩm bẩm
nói nhỏ: “Ta thật sự quá ngu, quá khờ...”

Trương Cẩm rời đi, A Lam vẫn còn đang đó ngơ ngác nhìn Trương Khởi.

Tận đến giờ phút này, nàng ta vẫn không cách nào chấp nối được tiểu nữ cô
nhi lúc nào cũng cẩn thận xu nịnh với vị phu nhân tôn quý hào quang rực rỡ
trước mắt lại với nhau.

Hôm nay, Trương thị A Khởi ti tiện nhất đã tôn quý đến nỗi ngay cả

Hoàng đế cũng tỏ ra khách khí với nàng, mà nàng ta thì sao? Đi theo một
chủ mẫu không đắc sủng, lại bởi vì ban đầu lúc vào cửa đã làm không ít
chuyện đắc tội với người ta, hiện tại trong phủ kia, không người nào không
bài xích nàng ta, không người nào không ăn hiếp nàng ta hết lần này tới lần
khác mà lại không thể nói rõ với ai.

Sau khi bị đả kích nặng nề, A Lam phục hồi lại tinh thần, vội vã gọi:

“Phu nhân, phu nhân!” Vừa gọi, nàng ta vừa vội vàng chạy ra ngoài.

Mà lúc này hai huynh muội bọn họ đã đi tới một sương phòng khác, thấy

Trương Khởi ngồi ở bên cạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt sáng ngời
chói lọi, nhưng khi nhìn hắn vẫn có biểu hiện lệ thuộc vào. Bất tri bất giác,
trái tim Trương Hiên mềm nhũn. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay
Trương Khởi.

Mà Trương Khởi vốn là từ nhỏ không có huynh trưởng để dựa vào, luôn

khao khát tình thân, mong muốn có một huynh trưởng yêu mình. Mà hình
tượng của Trương Hiên mỗi khi nàng phiêu bạc không chỗ nương tực trên
hai mảnh đất Tề, Chu sẽ thỉnh thoảng nghĩ tới tình cảnh hai huynh muội họ
ở chung với nhau, nhớ đến sự săn sóc của hắn đối với mình, trong nỗi nhớ
nhung đó, hình tượng của hắn đã đột biến trở nên hết sức cao lớn, để cho
nàng hoài niệm không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.