CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1763

rất nặng." Nhìn ra bên ngoài, trông thấy bảy tám cỗ thi thể ngã trân mặt đất,
những người áo đen xâm phạm đã không thấy bóng, Trương Khởi vui
mừng run giọng nói: "Nhanh, mau mang Quận Vương đi tìm đại phu."

"Vâng, vâng." Thành Sử cuống quít đáp một tiếng.

Thật may nơi này là Giang Nam phồn hoa, không đi quá hai mươi dặm

liền có một làng nhỏ phồn hoa, đám người Thành Sử mang Lan Lăng
Vương đi ra xe ngựa thì Trương Khởi cũng lảo đảo đi theo. Chỉ là nàng
kinh hoảng quá mức, hai chân đều mềm, đi vài bước liền buông mình ngã
xuống đất.

Thấy nàng cố sức đứng dậy đuổi theo, một tên hộ vệ không nhịn được

nói ra một câu, bị Thành Sử thấy được, lập tức ánh mắt hắn nhìn chằm
chằm, nhếch miệng cười một tiếng, giống như đang nói: Tiểu tử, thật can
đảm a!

Nụ cười này cười ra, bước chân hộ vệ kia cũng không bước được nữa.

Cho đến khi Trương Khởi leo lên xe ngựa lần nữa, xe ngựa từ từ đi vào

trong làng nhỏ, lại có hai phụ nhân dìu, Trương Khởi mới đi vào trong nhà
- nơi ở của một lang trung vân du bốn phương.

Trương Khởi vừa vào cửa, liền vội vàng hỏi: "Hắn như thế nào?" Nàng

lệ rơi đầy mặt, réo rắt thảm thiết vừa sợ vừa nhìn Thành Sử, run giọng hỏi:
"Trường Cung hắn như thế nào?"

Thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chứa đựng khủng hoảng, Thành

Sử chẳng biết làm sao, xoay người sang một bên hung hăng bấm mình một
cái, lúc này mới quay đầu nói: "Quận Vương rất tốt. A, không phải, đại phu
nói, chỗ Quận Vương trúng tên không phải là chỗ yếu hại, đã uống thuốc,
không có gì đáng lo."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.