CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1762

"Trường Cung chàng nhất định không có việc gì, nếu như chàng xảy ra
chuyện không hay thiếp cũng không sống được."

Nàng nói tới chỗ này, nam nhân trong ngực nàng giống như đã hài lòng,

hắn nhắm hai mắt lại, thì thào nói: "Ta cũng vậy, A Khởi, ta vẫn luôn như
vậy."

Hắn thấp giọng vô lực nói: "Khi đó, ta cho rằng nàng đã chết, ta cũng

không muốn sống ." Trong giọng nói của hắn mang theo nghẹn ngào, "Tại
sao nàng có thể ác độc như vậy?"

Làm sao vào lúc này lại lôi nợ nần tính toán rồi? Trương Khởi có chút

buồn bực, nhưng mà chút kinh ngạc này, rất nhanh liền bị khủng hoảng che
đi, nàng khóc không thành tiếng nói: "Thiếp sẽ không, thiếp sẽ không bao
giờ.... nữa"

"Nàng thật không sẽ dọa ta nữa?"

"Không có." Trương Khởi dùng sức lắc đầu, nước mắtchảy tứ tung, nàng

buồn bã nói: "Thật đấy, Trường Cung, thiếp chỉ muốn chàng còn sống. Về
sau, chàng có đuổi thiếp, thiếp cũng không đi.

"Thật, thật?" Bởi vì vui mừng giọng nói của hắn cũng run rẩy.

Trương Khởi vội vàng gật đầu, nhưng không ngờ, Lan Lăng Vương vui

mừng quá mức, lại khom người ho khan. Nghe được hắn tê tâm liệt phế ho
khan, Trương Khởi bị dọa sợ đến hét ầm lên: "Trường Cung, Trường Cung,
chàng đừng làm thiếp sợ ——"

Đang lúc này, một âm thanh thở hổn hển từ bên ngoài truyền đến, chính

là Thành Sử hỏi: "Phu nhân phu nhân, Quận Vương như thế nào?"

Trương Khởi vội vàng vén rèm xe lên, trên mặt nàng dính đầy nước mắt,

mở mắt liền không ngừng rơi lệ: "Hắn đang ho khan, thương thế của hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.