CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 546

Trương Khởi quay đầu lại.

Nhìn Tiêu Mạc xong nàng lại theo thói quen cúi đầu xuống.

Tiêu Mạc nhìn suối tóc đen như mây của Trương Khởi, trong bóng dáng

thướt tha đã có dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào. Trong lòng cực kỳ
phiền muộn, lại nói: "Muội đừng sợ, nơi đất Bắc man rợ đó, ta sẽ không để
cho muội phải đi. Ta sẽ đi cầu kiến bệ hạ, ta sẽ cầu xin người."

Một thiếu niên xưa nay luôn phoáng khoáng, sử xự vô cùng có tự tin đó

giờ đây đã ăn nói không còn lưu loát.

Trương Khởi nhẹ giọng nói: "Không hữu dụng nữa."

Phải, không hữu dụng nữa, nếu như ngay cả với một đứa con gái riêng

như nàng mà hắn còn không có quyền xử trí, vậy Quân uy ở đâu?

Trương Khởi xoay người đi.

"Đừng!"

Tiêu Mạc đột nhiên đưa tay, nắm thật chặt cánh tay của nàng.

Hắn nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh thon thon trắng nõn của nàng,

nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt mĩ lệ của nàng, nghẹn giọng nói: "A
Khởi, đừng vội đi, để cho ta nói một chút đã." Hắn nhẹ nhàng giải thích:
"Với tình hình hiện nay, sẽ không còn ai là khó ta và muội nữa. A Khởi,
chúng ta hãy nói chuyện thêm một lúc."

Trương Khởi quay đầu lại.

Nàng vĩnh viễn sẽ không muốn đắc tội với hắn.

Vì vậy, nàng cúi đầu, khéo léo nói vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.