CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 595

Tiêu Mạc lúc này vung ống tay áo lên nhanh nhẹn đi về phía gốc cây đa

bên cạnh.

Từ từ dừng bước hắn quay đầu lại.

Lúc này, hắn đã khôi phục như thường, khuôn mặt tuấn tú tao nhã nở nụ

cười, ánh mắt vẫn sáng ngời và dịu dàng.

Cúi đầu nhìn nàng, Tiêu Mạc nhẹ giọng nói ra: "Muội không hề phản

kháng!"

Trong âm thanh của hắn không khó nhận ra được tia mất mát, nhưng trên

mặt vẫn mang theo nụ cười, "Trương thị A Khởi, ta toàn tâm toàn ý nhớ
muội, rất sợ muội bị người khác coi thường. Nhưng muội rơi vào trong tay
hắn, lại không hề có chút phản kháng nào."

Hắn hơi nhếch môi, tuổi trẻ thiếu niên phóng khoáng như hắn, lạ vì nàng

mà vấp ngã trắc trở không biết bao nhiêu lần, âm thanh có chút khàn khàn,
vừa bén nhọn vừa giận không kiềm chế được: "Trương Thị A Khởi, hóa ra
cô lại đê tiện đến mức ai cũng có thể đi theo."

Lời này rất nặng.

Hắn chưa bao giờ nói vậy với nàng.

Người Kiến Khang luôn coi trọng sự ưu nhã, rất ít nói lời khó nghe với

người khác, đặc biệt là những lời nói trực tiếp như thế này.

Trương Khởi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi môi xinh xắn đỏ hồng run run một hồi, hàng lông mi thật dài ươn

ướt nước mắt. Nhanh chóng cúi đầu xuống, Trương Khởi khàn giọng nói:
"Ta không muốn làm người thông phòng, người thông phòng lúc nào muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.