Trương Khởi quay đầu nhìn lại, nhẹ nói: "Tỳ nữ A Lục của ta đến đây."
Nàng lo lắng nhưng không nói ra. Nàng không muốn gây thêm phiền toái
cho hắn, nàng không có tư cách gây phiền toái cho bất kỳ ai....
Chỉ là một tỳ nữ, nàng lại khẩn trương như vậy. Lan Lăng vương quay
đầu lại nhìn, nói: "Tiêu gia lang quân đó sẽ không đem nàng tặng cho người
đâu."
Trương Khởi hoàn toàn không ngờ rằng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái
liền biết nàng đang lo lắng, Trương Khởi quay đầu lại không hiểu hỏi: "Vì
sao?"
"Đó là việc làm ngu xuẩn." Tiêu Mạc chỉ cần không đành lòng từ bỏ
Trương Khởi, hắn sẽ không bao giờ dưới tính huống như vậy làm cho nàng
thất vọng.
Nói ra mấy chữ này, hắn không nói nữa, tiếp tục nắm tay Trương Khởi
bước vào đại điện.
A Lục kêu lên một tiếng sau đó lại lập tức im miệng.
Tiêu Mạc hơi nghiêng đầu hời hợt hỏi: "Tại sao không gọi?"
A Lục nghiêng đầu, Trương Khởi trông thật xinh xắn hoạt bát khi ở gần
Lan Lăng vương, ấm áp như vậy, cảnh đẹp ý vui như vậy. Tán thưởng một
lúc, cảm giác được Tiêu Mạc bên cạnh không vui, nàng vội vã nghiêm túc
trả lời: "A Khởi nhát gan, nếu như nàng bị tiếng kêu của ta dọa đến mức té
ngã, vậy thật không hay lắm?"
Nơi này ồn ào náo nhiệt, trống nhạc trong điện lại càng âm vang dữ dội,
tiếng kêu của nàng có thể lớn bao nhiêu? Mà có thể dọa Trương Khỉ tới
mức té ngã?
Tiêu Mạc vung ống tay áo bước nhanh, không hề để ý tới A Lục nữa.