Nhịp tim của hắn mạnh mà có lực, hòa lẫn với nàng, hơi thở dày đặc của
hắn cũng hòa lẫn với nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, cả trong xe ngựa,
đều tràn đầy một mùi dễ ngửi như xạ (xạ hương) như lan.
Phát hiện hắn ôm mình, nhưng chỉ thở hổn hển, lại không nhúc nhích.
Trương Khởi từ mê ly xụi lơ tỉnh hồn lại liền mừng thầm trong lòng.
Có phải hắn tha cho nàng không?
Đang lúc này, âm thanh khàn khàn của hắn vang lên ở bên tai nàng, "A
Khởi."
Âm thanh của hắn vốn cực cảm động dễ nghe, vẻ cảm động này cả thiên
hạ đều biết, đời sau cũng biết. Cả trên sách sử cũng nói, "Giọng nói và dáng
vẻ của hắn đều đẹp".
Âm thanh vốn cực cảm động dễ nghe, hòa lẫn tình dục và thở dốc, lại
như dây đàn, khảy đến lòng người mềm mại.
Môi Lan Lăng Vương sáp lên tai của nàng, nhỏ giọng, khàn khàn nói:
"Ta chỉ hôn thôi, ngươi đã quyến rũ thế này. Bất kỳ người đàn ông nào
trong thiên hạ nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, đều khó có thể tự chế. . . .
Trương thị A Khởi, ngươi từ nay về sau đi theo ta, có cam tâm?"
Đến lúc này, hắn cư nhiên hỏi nàng có cam tâm không?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, có chút mong đợi cũng có chút khát vọng
nghiêng đầu, nhìn mặt của hắn.
Đối diện cái bóng của mình trong mắt hắn, Trương Khởi nuốt một ngụm
nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nếu như mà ta không cam tâm. . . . . ." Có phải
hắn sẽ thả nàng?
Nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, Lan Lăng Vương cười một tiếng.