Nụ cười này, thật quyến rũ, giống như pháo hoa nở rộ đầy trong đêm tới.
Hắn khàn khàn, êm ái nói: "Ngươi quên ta mới vừa nói. . . . . . Nếu như
mà ta mê luyến ngươi, mà ngươi lại không nguyện, ta sẽ tự mình chấm dứt
nghiệt duyên này"
Giọng nói uy nghiêm trước giờ của hắn, lúc này khó được dịu dàng.
Hắn cũng chỉ nói nhỏ ở bên tai nàng.
Nhưng Trương Khởi, lại rùng mình một cái. Nàng run rẩy, trong lúc bất
chợt có chút khóc không ra nước mắt.
Nàng vẫn cho là hắn khoan hậu nhân từ.
Nàng vẫn cho rằng hắn là một quân tử.
Thói đời này là thế nào, quân tử tốt thế này, cũng kinh người như sói như
hổ?
Trương Khởi run rẩy, cuối cùng mềm yếu lại càng không cam lòng nói:
"Ngươi nào có mê luyến ta?" Nào có nhanh như vậy?
Lan Lăng Vương cười nhẹ một tiếng, môi hắn dán môi của nàng, khạc ra
hơi thở, ấm áp đến mức khiến nàng run rẩy, "Trương thị A Khởi thật mê
người mà không biết à. . . . Quên nói cho ngươi biết, Cao Trường Cung
luôn không thích phụ nhân gần người. Nhưng buổi tối hôm nay, ta ôm
ngươi cho tới giờ còn chưa muốn buông tay."
Ta làm sao biết sao ngươi lại không muốn buông tay?
Trương Khởi vừa vội vừa sợ vừa ngây ngô dại dột, nàng còn chưa nghĩ
ra. Không được, không thể xảy ra chuyện gì trước khi nàng tính toán tốt
tương lai.