CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 867

Bởi vì sứ Trần và sứ Chu đều đến, dọc theo con đường này, Tề đế đã

phái mấy đám người cùng hầu, dẫn bọn họ rời đi.

Khi đoàn xe Lan Lăng Vương tiến vào thành Tấn Dương thì sắc trời đã

sớm tối, chỉ cố ý mở cửa thành cho họ thôi, sau khi người cuối cùng vào
thành thì "Két ——" một tiếng nặng nề đóng lại.

Đây là thành Tấn Dương.

Trương Khởi ngẩng đầu, tò mò quan sát tòa thành nổi tiếng phương bắc.

Đáng tiếc bầu trời đã tối, trừ hai bên đường phố thỉnh thoảng treo mấy
ngọn đèn lồng, thì chỉ có ánh trăng sáng rọi trên bầu trời.

Nhìn một lát, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Lan Lăng

Vương ngồi ở sau lưng ngựa.

Hắn đường xa trở về, cũng không có ai chờ đón. . . . .

Cảm nhận ánh mắt của nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, trong

bóng tối, hai mắt hắn đặc biệt sáng ngời thâm thúy, thấy trong ánh mắt
nàng nhìn về mình đều là sự dịu dàng, hắn dịu dàng cười một tiếng. Nụ
cười này, trong nháy mắt làm trời đất mất hết sắc màu.

Đưa tay ôm nàng thật chặt, hắn trầm thấp nói: "Lạnh à? Trở vào trong xe

ngựa đi."

Trương Khởi lắc đầu, vùi mặt vào ngực của hắn, mềm mại nói: "Như vậy

rất tốt."

"Uh, ta không quen ngồi xe ngựa, bây giờ nàng tập làm quen cũng tốt."

Trương Khởi khẽ lên tiếng.

Hai người dựa vào nhau nói nhỏ, bất tri bất giác, đã tiến vào một khu phố

khác. Đây là một con phố chính, hai bên đường phố đều là hồng lâu quán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.