Mấy ngày nay, Lan Lăng Vương không để ý đến tiền đồ của mình, ngày
đêm hoan lạc với Trương Khởi, tin tức đã truyền khắp Đô thành. Mọi người
cười nhạo Lan Lăng Vương không có tiền đồ, đồng thời cũng đồng tình với
nàng, nói nàng còn chưa vào cửa đã mất lòng trượng phu.
Nhưng nàng đã nghĩ thông suốt, là do Hiếu Quán mới nếm thử sắc đẹp,
nhất thời không bỏ xuống được mà thôi, thời gian lâu dài, hắn sẽ hiểu rõ
nên lấy hay nên bỏ. Bởi vậy, nàng đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chỉ còn
chờ việc tứ hôn, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ trong yến hội hôm nay,
bệ hạ lại ở trước mặt mọi người hỏi Trương Thị muốn quý nữ nào làm chủ
mẫu. Mà Trương thị, lại càng đưa ra câu trả lời hoang đường như thế.
Câu trả lời của Trương thị, cộng thêm tính tình ngoan độc, điên cuồng
của nàng ta, gia tộc của nàng tuyệt đối sẽ không dung thứ được nữa. Không
chỉ là gia tộc của nàng, mà toàn bộ thế gia quyền quý ở Nghiệp Thành,
trước khi Lan Lăng Vương xử lý Trương thị này, chỉ sợ cũng sẽ không
đồng ý kết thân với hắn.
Người phụ nhân vừa ích kỷ vừa tự cho là đúng, không chịu lo lắng thay
cho Hiếu Quán kia, chẳng lẽ thật sự muốn thỏa ước nguyện đó sao?
Vốn là dựa vào mĩ mạo của Trương thị, cho dù không ở cùng Lan Lăng
Vương, cũng sẽ có người nguyện ý cho nàng vinh hoa phú quý, nói không
chừng còn có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. Mà lúc này, nàng ta
lại bày sự ác độc của mình lên trước mắt người đời, khiến cho nàng ta
ngoại trừ ở lại bên người Lan Lăng Vương thì không còn đường lui. Nàng
ta muốn Hiếu Quán phải cùng tiến cùng lui với nàng ta sao?
Bên này, sau khi Trương Khởi ném bao thạch tín ra, Hoàng đế khiếp sợ
một trận, sau đó dần hồi phục lại tinh thần.
Hắn nhìn về phía Lan Lăng Vương.